Bài viết của một học viên ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-03-2010] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau ngày 20 tháng 7 năm 1999. Kể từ đó tôi tu luyện tinh tấn để trở thành một người tu luyện chân chính.
1. Vượt qua chấp trước sắc dục bằng chính niệm
Trước khi tu luyện Pháp Luân Công tôi bị đắm mình trong dục và sắc, nhưng chỉ là trong cuộc sống hôn nhân của tôi. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi cố gắng kiểm soát nó, mặc dù tôi hiểu rằng chúng tôi nên tiếp tục giữ quan hệ bình thường trong hôn nhân. Tôi quyết định tu luyện tinh tấn và đặt tiêu chuẩn cao. Sau khi đưa ra quyết định này, tôi giải thích với vợ tôi rằng Pháp có những tiêu chuẩn khác nhau tại các tầng khác nhau. Bởi vì tôi đắc Pháp tương đối trễ, tôi muốn nghiêm khắc hơn với bản thân và theo kịp Chính Pháp. Tôi nghĩ rằng nếu tôi không thể vượt qua khảo nghiệm này, làm sao tôi có thể tiếp tục tu luyện. Vợ tôi hiểu và ủng hộ quyết định của tôi. Vợ tôi nhận ra tính nghiêm túc của tu luyện và hiểu được vẻ đẹp của Pháp. Một năm sau, vợ tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và chúng tôi cùng nhau làm tốt ba điều.
2. Hỗ trợ các bạn đồng tu Hỗ trợ các bạn đồng tu là một tiến trình để đề cao tâm tính của mọi người. Tất cả mọi học viên là một chỉnh thể và mỗi người là một lạp tử của Đại Pháp. Để đáp ứng được các yêu cầu của Pháp chúng ta nên cải thiện bản thân mình như một chỉnh thể.
Chúng tôi sống trong một vùng nông thôn với một vài học viên khác. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, chỉ có một vài học viên nữ còn tiếp tục tập. Chao ôi!, nhưng không phải lúc nào họ cũng tinh tấn.
Một học viên lớn tuổi, chúng tôi tạm gọi bà ấy là A, không được tinh tấn lắm vì bà có các vấn đề liên quan đến công việc, trong suốt tháng 8 năm 2008. Một chiếc ô tô đâm bà ấy. Bà ấy đã đến bệnh viện để điều trị và bị liệt. Học viên B và tôi đã đến nhà bà để học Pháp và phát chính niệm. Chúng tôi thỉnh cầu Sư Phụ gia trì thêm sức mạnh cho chúng tôi. Không lâu sau bà ấy bình phục.
Sau đó, học viên A phải đối mặt với một khổ nạn khác. Một tối tôi bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại. Con trai của học viên A gọi điện và cầu xin tôi “Làm ơn giúp mẹ cháu. Bà ấy đang trong tình trạng nguy kịch.”. Học viên B và tôi lập tức đến nhà bà ấy. Chúng tôi hiểu đây là một khảo nghiệm và là sự bức hại của cựu thế lực. Tôi không hỏi gì, mà ngồi ở thế hoa sen để phát chính niệm cùng với học viên B. Chúng tôi thỉnh cầu Sư Phụ gia trì. Tôi tin vào Sư Phụ và quyền năng của Pháp. Sau đó một lúc học viên A thức dậy và tôi nói bà ấy giữ chính niệm “Chỉ có Sư Phụ mới có thể giúp bà. Đây là một khảo nghiệm để cho bà vượt qua”.
Tôi nhận ra cuộc sống của học viên A đã được Sư Phụ kéo dài thêm. Tôi nói với bà ấy “Chúng ta nên dành thân thể mình để tu luyện nếu không chúng ta không thể tu luyện. Có tiền, gia đình hay những thứ người thường khác đều là vô ích”. Tôi ở lại với bà ấy tới sáng hôm sau.
Để giúp học viên A tu luyện tinh tấn hơn, chúng tôi tổ chức nhóm học Pháp tại nhà bà ấy và chia sẻ với bà. Trong sáu tháng, chúng tôi phát chính niệm và thanh trừ tất cả các ảnh hưởng tiêu cực và tà ác.
Trong vài năm, tôi luôn cố gắng hết sức để giúp các bạn đồng tu. Một vài học viên muốn được chia sẻ với tôi. Nhưng tôi cảm thấy xấu hổ vì một vài gợi ý của tôi đã làm cho các học viên làm điều sai trái. Tôi xin tạ lỗi với Sư Phụ. Giúp đỡ các bạn đồng tu là một cơ hội để đề cao tầng thứ tâm tính của mình.
3. Làm tốt ba điều
Là những học viên tu luyện trong thời chính Pháp, tất cả các học viên nên làm ba điều và làm theo những yêu cầu của Sư Phụ. Mặc dù tôi đắc Pháp muộn, tôi nên tu luyện tinh tấn hơn. Tôi không những học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày mà còn học thêm tất cả các bài giảng được xuất bản trước ngày 20 tháng 7 năm 1999 và nghe tất cả các bài giảng của Sư Phụ. Tôi học Pháp càng nhiều, tôi càng cảm nhận được sự từ bi và hồng ân vĩ đại của Sư Phụ. Tôi cảm thấy tâm tính của tôi được đề cao. Tôi quyết định không xem các chương trình của ĐCSTQ trên kênh CCTV, đọc các tạp chí và các phương tiện truyền thông khác của ĐCSTQ nữa.
Khi tập công, tôi cố gắng làm theo các động tác của Sư Phụ và xem DVD hướng dẫn của Sư Phụ một cách cẩn thận. Cùng lúc đó, tôi đọc Đại viên mãn Pháp và cố gắng hiểu ý nghĩa của mỗi động tác. Bất kể là ở đâu, tôi vẫn tập các bài công Pháp. Tôi thường tập công vào 3:50h sáng và phát chính niệm vào 6h sáng.
Tôi thích ngồi tư thế liên hoa để tiêu trừ nghiệp lực. Lúc mới bắt đầu, khi chỉ có thể ngồi đơn bàn, mỗi lần tôi ngồi 2 tiếng đồng hồ. Phải mất một tháng tôi mới ngồi được thế kiết già.
Tôi tu luyện mặc dù không được khai mở thiên mục và không xuất công năng, nhưng tôi có thể cảm nhận được năng lượng và sự thiêng liêng của Pháp. Tôi tin vào Sư Phụ và Pháp và tôi đang làm theo những yêu cầu của Sư Phụ. Tôi phát chính niệm theo yêu cầu, thậm chí ngay cả khi tôi bận. Thỉnh thoảng, tôi thấy buồn ngủ khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm. Tuy nhiên, từ khi vợ tôi trở thành một học viên, tôi đã cải thiện được điều này.
Giảng rõ sự thật và cứu độ chúng sinh là trách nhiệm của các học viên ở Trung Quốc Đại Lục. Đây là một phần sứ mệnh của các học viên trong thời Chính Pháp và là một phần trong ba điều để trợ Sư chính Pháp. Sư Phụ từ bi của chúng ta đã kéo dài thời gian Chính Pháp để cứu độ thêm nhiều chúng sinh hơn.
Tôi hiểu các Pháp lý là nền tảng để làm ba điều và cứu độ chúng sinh. Tôi bắt đầu giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho các thành viên trong gia đình, họ hàng, bạn bè và giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Sau đó tôi giảng rõ sự thật cho các lãnh đạo ở nơi làm việc và cho người lạ. Tôi luôn luôn biết ơn Sư Phụ khi mọi người thoái ĐCSTQ. Sư Phụ nói:
“Nếu như không có nhân tố Thần đằng sau lưng [họ], con người không làm nên gì cả”(Giảng Pháp tại Manhattan)
Do vậy, tôi biết đây là sức mạnh của Pháp.
Tôi luôn cảm thấy xấu hổ nếu tôi không thể cứu độ chúng sinh. Bởi vì giới hạn về tấng thứ, tôi cảm thấy việc giảng rõ sự thật của tôi không được tốt lắm. Các học viên trong vùng chúng tôi vẫn còn đang bị bắt giữ.
4. Làm các tài liệu giảng sự thật
Tôi không thể giảng rõ sự thật tốt và giúp mọi người thoái ĐCSTQ trực diện, vì vậy tôi quyết định làm các tài liệu giảng rõ sự thật. Sau khi có suy nghĩ này, Sư Phụ an bài cho các học viên thành phố đến giúp tôi. Họ mua một máy vi tính, máy in và tất cả các tài liệu cần thiết, thiết lập tất cả mọi thứ và dạy tôi cách sử dụng chúng.
Tôi học cách lên internet, in, đánh máy và giúp mọi người gửi tuyên bố thoái ĐCSTQ, chỉnh sửa và sao lại. Tôi vào trang Minh Huệ hàng ngày. Khi tôi đọc bài về các học viên bị bức hại, tôi cảm thấy rất buồn. Nếu tôi tìm được thông tin liên lạc của nơi đàn áp các học viên, tôi gửi các thông tin tư liệu và hy vọng rằng họ biết được sự thật, chấm dứt bức hại Pháp Luân Công và chọn một tương lai tươi sáng.
Tôi không muốn lãng phí các tài liệu Pháp Luân Công, vì vậy tôi phát chúng trực tiếp. Tôi đến chợ và gửi các tờ rơi đến tận tay mọi người. Hầu hết mọi người nhận chúng và tôi có thể phân phát hàng trăm tài liệu. Mỗi một bộ có sách giới thiệu, tài liệu giảng rõ sự thật và nhiều hơn nữa, tất cả được để trong một cái túi được dán lại và trông rất đẹp mắt. Hầu hết mọi người rất vui khi nhận chúng.
Đã vài năm kể từ khi tôi làm những điều mà tôi nên làm như là một học viên. Tôi biết Sư Phụ chúng ta ủng hộ những cố gắng của chúng ta, và tôi không thể đạt được bất cứ điều gì mà không có sự dìu dắt bền bỉ của Sư Phụ.
Con cảm tạ Sư Phụ.
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn đồng tu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/3/19/220047.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/3/31/115779.html
Đăng ngày 07-04-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.