[MINH HUỆ 31-10-2019] Tôi chơi kèn clarinet trong đoàn nhạc Tian Guo Châu Âu. Chúng tôi thường xuyên tham gia diễu hành ở nhiều thành phố lớn tại Châu Âu. Nhiều năm trước, người điều phối đoàn nhạc đã quyết định kiểm tra khả năng chơi nhạc của tất cả thành viên nhằm giúp mọi người đề cao.
Những kỳ kiểm tra
Lần kiểm tra đầu tiên cách nay nhiều năm. Khi đó tôi đã chơi nhiều bài nhạc bằng trí nhớ từ nhiều lần tham gia biểu diễn và diễu hành nên tôi đã dễ dàng vượt qua kỳ kiểm tra.
Vậy mà sau đó, người điều phối đề nghị tôi nên cải thiện kỹ năng. Anh ấy đặc biệt nhấn mạnh rằng tôi chơi quá to. Ngay lập tức tôi cố gắng tranh biện với anh ấy. Tôi nói việc kiểm tra được tiến hành trong phòng và trần của phòng thì quá thấp. Tôi cũng nói rằng bởi vì khi chơi nhạc chúng tôi luôn đeo găng tay nên phải dùng lực mạnh hơn. Nhưng tối hôm đó nghĩ lại, tôi thấy người điều phối đã nói đúng. Quả thực tôi chơi quá to. Thực sự là do tôi muốn tiếng kèn của tôi được nổi trội và muốn được người khác chú ý và nhận ra.
Tuy nhiên, kỳ kiểm tra vào tháng 4 năm nay mọi việc đã khác. Tôi được yêu cầu chơi bài “Phật Ân Thánh nhạc,” là bài nhạc mà tôi rất quen thuộc. Ngay khi bấm nốt đầu tiên, đầu óc tôi trống rỗng và tôi không thể chơi bằng trí nhớ được. Tôi nhìn vào nốt nhạc, cố gắng lần nữa nhưng không thể nhớ được nốt nào. Tôi lại nhìn vào bản nhạc lần nữa nhưng cũng không có chút gì thay đổi. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, và tôi nói với người điều phối rằng tôi cần ôn lại bài nhạc.
Tôi tự hỏi rằng vì sao tôi không thể chơi được bản nhạc vốn đã rất quen thuộc với tôi. Tôi hồi tưởng lại quá trình học nhạc và cố nhớ lại những gì đã xảy ra trong suốt những năm gần đây. Tôi đã luôn quá chú trọng vào kỹ thuật cũng như vào nhạc cụ tốt ra sao. Tôi nghĩ rằng đó là những điều quan trọng nhất nhằm nâng cao âm vực và tiết tấu và là những gì cho phép tôi giữ nhịp với cả đoàn nhạc. Tuy nhiên, tôi đã không chú trọng tu luyện tâm tính, và tu Thiện. Tôi đã không cố gắng tìm về tự kỷ chân chính và mở lòng với mọi người.
Chấp trước hướng ngoại
Nhiều năm trước khi tôi đang chơi nhạc trong đoàn, một người bạn cùng nhóm với tôi đã mua một cây kèn clarinet có nhãn hiệu nổi tiếng. Đêm đó, tôi mơ thấy tôi có một cây clarinet mới. Tôi chắc chắn rằng nếu có kèn mới thì tiếng kèn của tôi sẽ hay hơn và sẽ chắc nhịp hơn–sẽ làm tất cả người nghe cảm động.
Sáng hôm sau là buổi học nhạc clarinet, và tôi nói chuyện với giáo viên về việc mua kèn mới. Anh ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện. Anh ấy thường đến nhà một người bạn bán kèn clarinet, và anh ấy cố gắng phân biệt âm thanh từ những chiếc kèn khác nhau. Có lần anh chơi cùng một khúc nhạc bằng những chiếc kèn khác nhau, và anh bạn kia không thể tìm được bất kỳ sự khác nhau nào.
Từ đây tôi nhận ra rằng tôi nên dành nhiều thời gian hơn để học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi cũng nên tập trung nhiều hơn vào việc luyện công và hướng nội để đề cao tâm tính. Chỉ có cách này thì nhạc của tôi mới thuần tịnh hơn và có thể cảm động lòng người.
Một năm rưỡi trước tôi đã vượt qua kỳ kiểm tra ở trường nhạc. Giám khảo nói rằng tôi nên cân nhắc mua một chiếc kèn tốt hơn vì kỹ năng của tôi đã đạt đến một trình độ nhất định rồi. Tôi rất vui mừng vì có người không quen biết với tôi đã nhận ra khả năng chơi nhạc của tôi, và khích lệ tôi mua một chiếc kèn mới. Tôi rất sung sướng, và lại mơ có được chiếc kèn clarinet lần nữa.
Trong suốt buổi học clarinet vào tuần kế tiếp, giáo viên yêu cầu tôi và một học sinh quay mặt đi và anh ấy chơi nhạc bằng cả hai chiếc kèn của chúng tôi. Anh ấy hỏi chúng tôi có thấy gì khác biệt không. Thật ngạc nhiên là tôi không thể nghe thấy sự khác biệt nào.
Điều này làm cho tôi nhận ra rằng tôi đã luôn hướng ngoại, và cứ nhất nhất dựa vào nhạc cụ mới để cải thiện khả năng chơi nhạc của bản thân. Giáo viên của tôi cũng nói với tôi, “Kèn của em rất tốt.” Tôi hiểu rằng chính tôi mới cần phải thay đổi, và tôi nên đối đãi với nhạc cụ bằng thái độ tích cực. Tôi nhận ra rằng bất kể tình huống nào, tôi nên bảo trì thái độ tích cực, hướng nội, thanh lý bất kỳ quan niệm bất hảo nào và đề cao tâm tính.
Sư phụ giảng,
“Như mọi người đã biết, chúng ta tu luyện chân chính, [chúng ta] chú trọng các tín tức có tính lương [thiện], chú trọng đến việc đồng hoá với đặc tính vũ trụ; chư vị chẳng phải nói về vấn đề Thiện là gì? Đồng hoá với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ, phải chú trọng Thiện. Chư vị cứ làm điều xấu liệu có thể tăng công hay không?” (Bài giảng thứ tám –Chuyển Pháp Luân)
Thay đổi cách chơi nhạc
Nhiều tháng trước chúng tôi bắt đầu tập bài mới “Cờ sọc sao vĩnh cửu.” Khi tập vỡ bài, tôi gặp vấn đề với những nốt cao. Để có thể chơi đúng, tôi dành nhiều ngày chỉ thực hành nốt cao. Cả bản nhạc tôi đều chơi tốt nhưng hễ khi đến nốt cao thì tôi luôn bị sai. Tôi cảm thấy áp lực mỗi khi chơi nốt cao, còn thân thể tôi như đang gánh một nặng nghìn cân. Tôi cứ luôn phải chơi hai hoặc ba lần thì mới đúng. Tôi cảm thấy bất lực.
Tuần lễ kế tiếp tôi nhờ giáo viên giúp đỡ. Anh ấy hướng dẫn tôi hít thở và dạy tôi thả lỏng khi chơi nhạc. Kết quả là tiếng kèn của tôi đã êm tai hơn và hay hơn. Cách chơi nhạc của tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Tuần lễ sau đó tôi thực hành để cho dăm kèn rung tự do thay vì dùng lực đè ép nó như tôi đã từng làm trước đây. Buổi học kế tiếp giáo viên giúp tôi chơi từng nốt với âm thanh đẹp hơn. Khi đó tôi có một cảm giác khác lạ. Tôi cảm thấy như thể mặt đất nứt mở ra và tất cả những kiến thức về cách chơi clarinet trước đây của tôi biến mất vào trong đó. Buổi tối hôm đó sau khi học Pháp, tôi nhận được một thông điệp rõ ràng trong tâm nói rằng, “Hãy từ bỏ cách chơi cũ và tiếp nhận cách mới.” Tôi nhận ra rằng tôi cần thay đổi thói quen của mình. Trong suốt những ngày tiếp theo, tôi đã vượt qua được những khó khăn trong chơi nhạc.
Việc này diễn ra ngay trước kỳ kiểm tra năm ngoái tại Đức, và tôi có 10 ngày chuẩn bị và vượt qua đợt kiểm tra để có thể tham gia vào lần diễu hành kế tiếp. Không có nhiều thời gian và tôi đã cầu xin Sư phụ trợ giúp. Tôi luyện tập bản nhạc từng nốt một từ tốc độ (tempo) rất chậm, và tôi cố gắng để cho âm thanh được phát ra tự nhiên nhất thay vì gò ép nó. Cuối cùng, tôi đã vượt qua kỳ kiểm tra. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi vẫn còn chưa tìm được đúng âm điệu, và tâm tính của tôi cũng chưa đề cao lên.
Tâm cố chấp
Nhiều ngày sau, một học viên trẻ người Việt nói rằng chị của cô ấy vốn là một người rất cố chấp đã thọ ích được rất nhiều chỉ sau vài tháng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chia sẻ của cô ấy đã thực sự động chạm đến tôi và tôi cảm ơn cô ấy. Về đến nhà, tôi phát chính niệm trong một giờ đồng hồ thanh lý tâm ương ngạnh và cố chấp của tôi.
Sáng hôm sau, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi khi tôi ra ngoài luyện công. Khi tôi luyện bài công pháp thứ hai, tôi thấy một khối vật chất tối tăm ở vùng lưng của tôi bị loại bỏ, và rồi tủy xương được gột rửa cuối cùng trở thành những phân tử thuần khiết. Đó là ngày cuối cùng của tháng 5, hai ngày trước khi Shen Yun biểu diễn tại Paris.
Hoàn thành thệ ước
Buổi biểu diễn cuối cùng của Shen Yun tại Paris là vào ngày hôm sau. Sư phụ đã khai thị cho tôi nội hàm sâu hơn của Chân– Thiện–Nhẫn một cách sâu sắc hơn.
Hai học viên bị đau tim. Một người hôn mê, còn học viên còn lại là một cô gái trẻ đã qua đời sau đó vài ngày. Tôi cảm thấy vô cùng đau đớn. Tôi thấy cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Tôi thấy rằng tôi luôn ôm giữ tâm muốn điều khiển người khác và thao túng mọi việc. Tôi nhận ra rằng tôi nên cởi mở và đối đãi tử tế với chúng sinh.
Một năm nữa trôi qua. Có lần chúng tôi cùng luyện công với nhau tại một công viên nhỏ. Ngay khi luyện công xong, tôi thấy một chiếc quan tài cách tôi gần một mét. Khoảnh khắc ấy tôi thấy tôi chết và tôi khóc liên tục không dừng trong nhiều phút. Sau đó chúng tôi ngồi xuống băng ghế và phát chính niệm. Tối hôm đó tôi thấy Sư phụ và tôi nhớ lại thệ ước trước khi giáng hạ xuống trái đất này, “Trợ giúp Sư phụ hồng Pháp, trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh.” Cái chết của học viên trẻ ấy đã cảnh báo tôi. Có phải tôi đã quên thệ ước với Sư tôn không?
Một đồng tu đưa cho tôi một album các bài hát của Shen Yun. Cô ấy nói rằng cô ấy nghĩ đến tôi khi nhận được nó. Ngày hôm sau tôi bắt đầu học tất cả lời bài hát trong đó. Tôi rất thích những giai điệu này. Vẻ đẹp, sự tinh tế, sự mộc mạc và thuần khiết của những bài hát này làm tôi cảm động. Tôi cảm thấy rằng tôi cần phải khoáng đạt hơn-đó là điều mà tôi cần hướng tới.
“Việc của bạn cũng là việc của mình”
Khi Shen Yun trình diễn ở Paris vào tháng 5, một trong những đồng tu điều phối người Pháp nói với tôi rằng một chiếc đàn cello của thành viên dàn nhạc giao hưởng Shen Yun đã bị hỏng, và hỏi tôi nên làm gì. Tôi nói rằng tôi sẽ gửi nó đi sửa, thuê hoặc mua một chiếc khác thay thế. Nhưng cô ấy nói người điều phối công ty Shen Yun hy vọng rằng nghệ sĩ cello có thể tiếp tục sử dụng nhạc cụ của chính mình. Sau đó tôi nói rằng giải pháp duy nhất là phát chính niệm cho đàn cello.
Trên đường về nhà, tôi phát chính niệm cho đàn cello, và tôi rơi nước mắt trong vài phút. Tôi nhận ra rằng việc này thật quan trọng và sau khi về đến nhà, tôi phát chính niệm trong một giờ đồng hồ.
Khi tôi còn trẻ tôi đã làm hỏng chiếc kèn clarinet đầu tiên, Sư phụ đã giúp tôi sửa chữa nó và tịnh hóa thân thể cho tôi. Trong vài phút đầu tiên khi phát chính niệm cho đàn cello, tôi cảm thấy mình câu thông với kèn clarinet và tôi cảm nhận năng lực to lớn mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm trước đó. Tôi thấy thân thể tôi được bao bọc bởi một luồng ánh sáng, và tôi cảm nhận được uy lực siêu thường của Đại Pháp.
Sáng hôm sau tôi nhận được tin nhắn trong điện thoại rằng cello đã được sửa xong. Tôi nhận ra rằng chúng tôi là một chỉnh thể trong đó mỗi từng thành viên đều có liên đới với nhau. Như lời Sư phụ giảng,
“Những sự việc ấy đều nên có biểu hiện khoan dung, lương thiện, [và] hoà hảo của các đệ tử Đại Pháp; việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002–Giảng Pháp các nơi II)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/31/394925.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/19/181158.html
Đăng ngày 11-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.