Bài thuật của Đình Đình, một tiểu đệ tử Đại Pháp ở Canada, đã kể lại cho mẹ của cô bé

[MINH HUỆ 16-5-2005] Mẹ của Đình Đình: Tôi viết xuống câu chuyện của cô con gái tôi đã kể lại cho tôi, bao gồm một vài thông tin bối cảnh có liên quan đến câu chuyện.

Khoảng nửa đêm ngày 06 tháng 10 năm 2004, Đình Đình gọi mẹ từ phòng của bé “Mẹ, mẹ!” Tôi đến phòng của bé và nằm bên cạnh bé. Điều này không phải là bất thường đối với cô bé, vì vậy tôi cũng không nghĩ nhiều về nó. Điều duy nhất là bé trằn trọc và trở mình trên giường một lúc lâu trước khi ngủ thiếp đi.

(Tóm tắt bởi Đình Đình). Tên tôi là Đình Đình và tôi 7 tuổi. Khi tôi lên 4 tuổi, mẹ tôi bắt đầu đọc cho tôi nghe cuốn Chuyển Pháp Luân. Sư phụ đã đưa tôi lên thiên đường, và tôi công bố câu chuyện của tôi trong ngày sinh nhật của Sư phụ. Khi tôi đang nằm trên giường lúc nửa đêm, Sư phụ đến từ ngọn đèn chùm. Sư phụ ngồi trên một tòa sen, nó bay trong không trung cạnh chiếc giường của tôi. Có 2 tiên nữ, mỗi cô tiên cầm một chiếc sáo và đứng bên cạnh Sư phụ. Họ cũng phiêu đãng trên không trung.

Đầu tiên tôi cảm thấy sợ và đã gọi mẹ. Mẹ tôi đến và nằm ngủ cạnh tôi. Sư phụ nói “Đừng sợ!” và tôi đã không sợ nữa. Tôi đã đưa tay tôi ra và muốn Sư phụ ôm tôi. Khi tôi đưa tay ra, các tiên nữ đã thu nhỏ lại và bay lên trên tay tôi. Sau đó Sư phụ đưa tôi lên và đặt tôi lên trên tòa sen của Ngài. Chậm rãi, chúng tôi cùng bay lên trên không trung.

Sư phụ đưa 1 ý niệm và chúng tôi bay đến nhà Janet, một người bạn của tôi. Tôi thấy Janet và bố mẹ bạn ấy đang ngủ. Sư phụ mở bàn tay Ngài ra. Tôi đã nhìn thấy 3 cái bookmarks (cái đánh dấu trang sách) trong lòng bàn tay Ngài. Tôi cầm lấy các bookmark và cẩn thận đặt một cái dưới gối của Janet và đặt 2 cái còn lại dưới gối của ba mẹ Janet. Trên bookmark có Pháp Luân và các chữ.

Sau đó, Sư phụ đưa tôi đến nhà của các bạn cùng lớp còn lại. Khi chúng tôi đến từng nhà, Sư phụ đã biết có bao nhiêu người trong nhà và đã lấy ra chính xác số bookmark. Đầu tiên tôi đặt bookmark dưới gối của bạn cùng lớp tôi. Nếu bạn tôi có anh chị em, tôi cũng đặt bookmark dưới gối họ. Và cuối cùng tôi đặt các bookmark dưới gối cha mẹ họ. Sau đó Sư phụ đưa tôi lên các thiên đường.

Tôi đã ngồi trên tòa sen lớn của Sư phụ và chúng tôi bay cao và cao hơn. Được nửa đường, Sư phụ tạo ra tòa sen và chúng bay cạnh Ngài. Ngài giúp tôi lên chiếc tòa sen này. Sau đó Sư phụ tạo ra 1 chiếc váy vàng với các ruy băng nhiều màu sắc. Sau đó Sư phụ lấy cái gì đó ra khỏi túi Ngài và giữ ở trong tay. Ngài từ từ mở bàn tay ra và tôi đã nhìn thấy một chuỗi vòng Pháp Luân. Chuỗi hạt màu xanh và mặt là một Pháp Luân. Một mặt Pháp Luân màu vàng, và trên mặt kia màu hồng sáng. Biểu tượng chữ Vạn và các hình thái cực trong Pháp Luân có cùng màu như Pháp Luân trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tâm điểm trên các thái cực màu trắng. Năm chữ Vạn màu vàng. Tôi đeo chiếc vòng cổ và ngồi kiết già trên tòa sen. Khi tôi nhìn xuống, tôi đã nhìn thấy một Pháp Luân lớn trên tay tôi, có cùng màu với Pháp Luân trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Đầu tiên tôi đặt tay lên chân với lòng bàn tay úp xuống. Sau khi tôi nhìn thấy Pháp Luân, tôi ngửa bàn tay lên và giữ Pháp Luân. Nó nhẹ nhàng đáp lên tay tôi và theo sự chuyển động của tay tôi. Sau đó tôi hôn lên Pháp Luân.

Sư phụ gọi tôi là “tiểu liên hoa”. Ngài ban cho tôi nhiều công năng kỳ diệu và tôi biến thành một bông hoa sen. Cánh hoa sen màu hồng và nhụy hoa màu vàng. Nhụy hoa được chuyển từ tay tôi. Một phút sau, một Pháp Luân vào trong giữa nhụy hoa. Pháp Luân này trông cũng giống như cái trong Chuyển Pháp Luân, ngoại trừ vòng ngoài có màu vàng. Sau khoảng 10 giây tôi biến trở lại thành tôi. Tôi bay lên cao và Sư phụ hiển hiện như một vị Phật với lọn tóc màu xanh, mặc cà sa bằng vàng.

Chúng tôi đã qua nhiều thiên quốc đẹp vô cùng, nhưng chúng tôi không dừng lại. Sau 1 lúc lâu, chúng tôi đến một thế giới rực rỡ sắc màu, và nó được gọi là “Thế giới sắc màu”.

Sư phụ đầu tiên đưa tôi đến 1 nơi nơi các đứa trẻ sinh sống, có khoảng 100 đứa trẻ ở đó. Mỗi đứa có một ngôi nhà riêng với của vòm. Một biểu ngữ dọc với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” được treo trước cửa, và các chữ trên biểu ngữ có màu khác nhau. Sư phụ đưa tôi đến nhà tôi, và dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” trên biểu ngữ trước cửa nhà tôi có màu vàng. Khi những đứa trẻ biết tôi đến, chúng đến chơi với tôi. Các bạn trai chơi với nhau và các bạn gái chơi với nhau. Tôi thích 1 cô gái tên là “Thiên thần nhỏ” nhất. Cô ấy theo quanh tôi. Tôi cũng có một cậu em trai trong thế giới này. Cậu ấy có mái tóc kiểu cảu các cậu bé Trung Quốc cổ đại với 1 chỏm tóc trước trán và sau đầu cậu bé và tóc cậu được chải thành bím. Cậu bé rất đáng yêu.

Mỗi cô bé đều có khuyên tai rất đẹp. Tôi cũng muốn có. Sư phụ đưa tay Ngài ra và ở đó có một cặp khuyên tai trên tay. Mặt khuyên tai cũng lại là một Pháp Luân.

Sau khi tôi chơi 1 lúc, tôi nói với Sư phụ là tôi muốn đến vườn thú, và Ngài đã đưa tôi đến đó. Có 11 đứa trẻ cũng đi cùng. Tôi có thể biến thành một bông hoa sen. Bạn tôi đã rất vui khi ngồi lên tôi, một bông hoa sen. Bông hoa sen rất lớn, các cánh hoa sen phía ngoài cùng biến thành một cái cầu thang để các bạn tôi leo lên hoa sen. Ngay khi họ xuống, tôi lại biến trở lại thành tôi. Trên đường chúng tôi đến vườn thú, chúng tôi nhìn thấy nhiều vị Phật với các lọn tóc màu xanh, tất cả đều mặc áo cà sa bằng vàng. Chúng tôi cũng nhìn thấy nhiều Bồ Tát trông rất đẹp. Khi tôi đi qua chỗ các vị Phật, tất cả họ đều mỉm cười nhân từ với tôi. Một vị Bồ Tát chơi với tôi và cho tôi một câu đố để giải. Sau khi tôi rời các vị Phật và các Bồ Tát, Sư phụ đưa chúng tôi đi xa hơn.

Khi chúng tôi đến vườn thú, chúng tôi nhìn thấy một cánh cửa rộng lớn với nhiều màu sắc và đá dưới cổng có màu sắc cầu vồng. Các màu sáng rực rỡ và huyền ảo, và nó liên tục thay đổi. Trên bầu trời có một cầu vồng lớn. Sau khi chúng tôi vào trong, chúng tôi phát hiện ra một vườn trái cây. Tất cả các loại trái cây treo trên các cây có màu sắc sặc sỡ. Không thể đếm được số màu trên một trái táo. Cũng lúc đó, tất cả chúng tôi thấy đói. Sư phụ xuất 1 niệm, và xuất hiện 1 cái cây với 11 bát cơm. Mỗi đứa có một bát, và cơm trong bát tôi có màu khác nhau. Tôi ăn một thìa cơm và thấy ngon vô cùng. Nhiều con chim bay qua lại và chúng muốn ăn cơm trong bát của tôi. Tôi hỏi Sư phụ liệu tôi có thể cho chim ăn cơm của tôi được không và Sư phụ bảo được. Vì vậy tôi đã cho lũ chim ít cơm. Trên thiên thượng, tất cả chúng tôi đều thiện. Nếu chúng tôi không cho chúng, những con chim cũng sẽ không ăn cơm.

Sau khi ăn cơm, những đứa trẻ muốn hái trái cây. Các quả táo có màu khác thì có vị cũng khác nhau. Cây lớn nhất trong vườn với nhiều quả là của Sư phụ. Tất cả các quả táo trên cây của Sư phụ đều bằng vàng. Chúng tôi hái các trái cây từ các cây khác, và chỉ có Sư phụ mới có thể hái trái cây từ cây của Ngài. Tôi thích trái táo màu vàng nhất rồi đến trái màu xanh. Tôi lấy một trái màu vàng và dâng lên Sư phụ. Sư phụ ăn một miếng và quả táo biến thành vàng. Sư phụ lấy trái cây trên cây của Sư phụ và bảo tôi nhắm mắt lại để Ngài có thể ban cho tôi một món quà. Tôi nhắm mắt và Sư phụ nói “Đã xong”. Tôi mở mắt ra và thấy Sư phụ đã vẽ xong một bức tranh trong đó Sư phụ đang ôm tôi. Tôi nhận bức tranh và hôn lên bàn tay Sư phụ. Sư phụ ôm tôi và hôn lên trán tôi. Sau đó Sư phụ lấy một trái táo vàng trên cây của Ngài. Trái táo này ngon nhất. Thực ra, tất cả các trái cây trong vườn đều từ cây của Sư phụ. Sau khi chúng tôi hái một trái cây, một trái khác sẽ ngay lập tức mọc ra từ một nhành cây khác.

Chúng tôi rời vườn cây ăn quả và đã nhìn thấy một vườn rộng hơn với các cây, hoa, cỏ và nhiều loại cây khác. Quả là một nơi thật đẹp. Sau khi chúng tôi rời vườn cây lớn, chúng tôi đến một nơi mà ở đó toàn các động vật sinh sống.

Tất cả các con vật trong thiên thượng là hiền hậu. Chúng tôi có thể chơi với các con sư tử. Tôi đưa bàn tay tôi vào gần miệng sư tử, và nó mở miệng ra để tôi có thể cảm giác phía bên trong miệng nó. Nó đợi tôi bỏ tay ra ngoài trước khi khép miệng lại. Những con sâu bướm cũng rất đáng yêu; thân thể nó được che phủ bởi một lớp lông vàng mềm mại. Khi tôi chạm vào nó, nó nhấc đầu lên và hôn tay tôi. Các con chim tất cả đều có lông vũ đầy màu sắc. Có rất nhiều con chim phoenixes (vẹt) với thân bằng vàng và nhiều màu sắc, những chiếc đuôi dài.

Sau khi rời sở thú, Sư phụ đưa chúng tôi đến bơi trong Ngân Hà. Ngân Hà rộng mênh mông và nước có màu bạc. Nó có bờ được tạo bởi những cánh hoa sen lớn chậm rãi trôi từ thượng nguồn của dòng sông. Tôi đã nhìn thấy 1 hòn đá nằm giữa dòng sông, tôi hỏi Sư phụ tại sao hòn đá nằm đó. Sư phụ bảo “Con sẽ biết”. Một phút sau đó, các nhụy hoa từ từ trôi ra từ cái lỗ trên hòn đá. Những nhụy hoa màu vàng với hình giọt nước ở trên cùng. Chúng tôi chơi ở đó. Một vài bạn trong chúng tôi chơi bóng và một vài bạn bơi, trong khi đó các bạn khác làm các việc khác. Khi đến lúc phải đi, các bông sen và nhụy quay trở lại thượng nguồn của dòng sông. Chúng tôi rời Ngân Hà và tôi đã nhìn thấy tất cả thân thể các đứa trẻ chuyển thành màu của vàng.

Sau đó Sư phụ đưa chúng tôi đến thế giới của Ngài. Thế giới của Sư phụ không nằm trong vũ trụ này. Chúng tôi đã đi xa, rất xa và trái đất cùng các hành tinh khác trở nên rất nhỏ bé, trong khi thân thể chúng tôi trở thành khổng lồ. Chúng tôi thấy thế giới của Sư phụ là trống rỗng nhưng chúng tôi có thể thấy tất cả các hành tinh khác từ trong thế giới của Ngài. Nó rất thú vị. Chúng tôi muốn có đồ chơi để chơi, và Sư phụ đã tạo ra những cái xích đu và cầu trượt với kích thước chỉ bằng bàn tay của chúng tôi với chỉ 1 niệm. Chúng tôi nhảy lên xích đu và cầu trượt mà không cần suy nghĩ. Ngay khi thân thể chúng tôi chạm vào cầu trượt, nó tự lớn lên, cũng giống như vậy với những cái xích đu. Sư phụ tạo ra bất cứ thứ gì mà chúng tôi muốn chơi.

Sau đó 1 lúc tôi muốn đi đâu đó xa hơn, nhưng Sư phụ nghĩ là không còn thời gian nữa và tôi phải quay trở về. Bây giờ là bình minh và tôi phải đến trường. Sư phụ gửi những đứa trẻ khác về nơi của họ ở “Thế giới sắc màu”. Tôi chào tạm biệt họ và em trai tôi. Sau đó tôi chuẩn bị quay trở lại Trái đất cùng Sư phụ. “Thiên thần nhỏ” năn nỉ xin đi cùng tôi trên đường tôi quay về và Sư phụ đã cho cô ta đi cùng.

Sau đó, chúng tôi đi qua rất nhiều thế giới thiên đường. Lần này, chúng tôi đầu tiên dừng lại Thế giới Pháp Luân, nơi chúng tôi đã nhìn thấy nhiều vị nam Phật. Họ khác với những vị Phật ở Thế giới Sắc màu vì tất cả đều có một Pháp Luân trước ngực. Thế giới Pháp Luân là rất rộng và chúng tôi không có thời gian để đến tất cả các nơi. Sư phụ đưa chúng tôi đến một nơi có rất nhiều cá. Những con cá lớn sống trong một cái ao lớn và những con cá nhỏ ở trong những con cá nhỏ. Vảy của những con cá lớn toàn là Pháp Luân và cá mới được sinh ra từ những quả trứng. Ở đây có điều siêu thường là sự chuyển động của vật chất trong những quả trứng lớn mà nó chuyển thành một con cá lớn. Trứng của những con cá nhỏ chuyển màu, và mỗi khi chúng chuyển màu thì quả trứng lại lớn thêm. Đầu tiên màu thay đổi chậm, sau đó nhanh dần lên và 1 con cá nhỏ đã rời khỏi quả trứng. Nếu con cá muốn, chúng có thể bay thẳng lên trời. Tôi cho chúng ăn chút cà rốt và rau diếp, và chúng đã ăn. Tôi không có đủ thời gian để đến các nơi khác. Tôi theo Sư phụ tiếp tục đi xuống.

Chúng tôi dừng lại ở Thế giới Liên Hoa, và một vị Bồ tát đã đến chào mừng chúng tôi. Những bông hoa sen trên chiếc váy trắng của bà có thể đổi màu, và những đường viền trên váy được che phủ bởi các hoa sen. Thế giới Liên Hoa cũng rất rộng và chúng tôi không thể khám phá hết. Vị Bồ tát đưa chúng tôi đến một nơi có rất nhiều động vật. Bà cho tôi 1 con nhím nhỏ. Tôi để nó vào trong 1 cái bát lớn và mang đi, chúng tôi rời Thế giới Liên Hoa.

Sau khi qua nhiều thiên quốc khác, chúng tôi không dừng lại ở đâu nữa và đi thẳng về Trái đất.

Tôi đã nói với Sư phụ “Thưa Sư phụ, Ngài có thể mang con đến các thiên quốc thường xuyên không”. Sư phụ nói rằng “Được, nhưng con phải hứa với ta 2 điều: Đầu tiên là con phải tu luyện đến cùng, thứ 2 là con phải tu luyện tinh tấn”. Tôi nói là “Vâng, con hứa”. Tôi lại hỏi Sư phụ “Mẹ con đã tu được nhiều chưa ạ?” Sư phụ trả lời rằng “Mẹ con đã tu được nửa đường rồi. Lần này ta ban cho con rất nhiều công và công trụ của con hiện nay cao hơn mẹ của con. Nói với mẹ là phải tinh tấn hơn nữa.” Tôi hỏi rằng cha của tôi có thể tu luyện trong tương lai, và Sư phụ bảo “Có.”

Lúc đó thì chúng tôi đã đến nhà tôi. Tôi nhìn thấy mẹ vẫn còn đang nằm ngủ trên giường tôi. Sư phụ ra hiệu cho tôi đừng đánh thức mẹ và Ngài rời đi. “Thiên thần nhỏ” ngồi trên 1 tòa sen và bay khắp phòng tôi trước khi rời đi. Chúng tôi ôm nhau trước khi chia tay. Cái lỗ tự đóng lại sau khi Sư phụ rời khỏi. Tôi nhìn thấy chiếc đèn chùm vẫn đang nằm trên sàn nhà, và tôi kéo nó nhưng nó không chuyển động. Sư phụ quay lại mỉm cười và Ngài đặt cái đèn chùm vào vị trí của nó một cách dễ dàng. Cái hố trên sàn nơi cái đèn chùm đặt ở đấy cũng tự sửa. Tôi vẫy chào Sư phụ và Sư phụ rời đi. Có một cái lỗ nữa trên trần nhà và có ánh sáng chớp nhìn thấy được qua lỗ. Vùng của lỗ nơi mà ánh sáng đi qua được lấp đầy lại sau đó.

Tôi biết đã đến lúc tỉnh dậy và đến trường, vì vậy tôi dậy khỏi giường và đánh thức mẹ tôi dậy. Tôi nói với mẹ “Con không ngủ đêm qua. Sư phụ đã đưa con đến các thiên quốc”. Và sau đó tôi đến trường như thường lệ.

* * * * *

Mẹ của Đình Đình: “Tôi cảm thấy bé tỉnh dậy như mọi khi. Cô bé tỉnh dậy và nói với tôi “Mẹ, đêm qua con không ngủ. Sư phụ đã đến và Ngài đưa con lên thiên đường”. Ngay lập tức tôi đã biết là cô bé nói về cái gì. Tôi không có đủ thời gian trong buổi sáng để hỏi cô bé câu nào, vì thế tôi nói với cô bé “Bây giờ đi học và sẽ kể chuyện của con sau nhé, được không?” Cháu gật đầu và trông rất hạnh phúc. Cô bé nói đi nói lại là “Mình may mắn thật, mình may mắn thật”. Chồng tôi thường đưa cô bé đến trường và tôi ôm cháu, hôn tạm biệt.

Cô bé đứng đợi tôi ở cửa. Tôi nhìn mặt cô bé, cháu trông thật hoạt bát, rực rỡ và đẹp. Mặc dù cháu chưa kể cho tôi nghe chuyện, nhưng tôi dường như hiểu được mọi thứ. Tôi ôm cô bé và nói “Con yêu của mẹ, con yêu của mẹ” Cô nói “Con là người thân yêu của Sư phụ”.

Tôi đã nghĩ “Tôi sẽ có thể phạm phải tội lớn nếu tôi không chăm sóc kỹ người bạn đồng tu nhỏ này.” Tôi nói với cô bé “Ừ, con là người thân yêu của Sư phụ. Kể cho mẹ nghe chuyện của con khi con từ trường về”.

Tôi cảm thấy cô bé đi đến trường với một tâm trạng hạnh phúc và hài lòng mà không lời nào diễn tả được. Sau khi cô bé đi, ngay lập tức tôi nhận ra rằng tình cảm người thường không thể so sánh được với Thiện của một vị Phật. Trừ những lúc ở trường học, Đình Đình luôn ở bên tôi. Cháu yêu tôi nhiều như tôi yêu cháu. Cháu là một đứa trẻ vô tư và hạnh phúc, nhưng tôi chưa bao giờ nhận thấy sự hạnh phúc và mãn nguyện như thế này ở cháu. Những cảm xúc thông thường không thể làm Đình Đình hạnh phúc. Nó là thiện chân thực.

Cháu kể cho tôi những gì đã xảy ra sau khi từ trường về. Cháu vào trong phòng của cháu và kể cho tôi nghe về cái lỗ hổng tự đóng lại hoàn toàn và nó giống như trước đây. Con nhím nhỏ ở lại trong nhà tôi và nó có thể biến lớn thu nhỏ. Nó chạy khắp nơi và vào cái bát để ngủ. Đình Đình nói “Hôm nay con mang nó đến trường. Nó ngồi đấy xem con làm bài tập và ngủ”.

Cháu hỏi tôi “Con biết là con đã đi với Sư phụ, vậy tại sao con nhìn thấy mẹ năm cạnh con trên giường con?” Tôi giải thích cho cháu rằng nguyên thần của cháu ly thể như đã nói đến trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Đúng như cách cháu hiểu. Cháu nói “Trẻ con được phép thăm thiên thượng” “Con thật may mắn, con thật may mắn!”. Cháu đã hạnh phúc và mãn nguyện nhưng cháu không cố hiển thị. Cháu nghĩ rằng tất cả trẻ con đều có thể lên thiên thượng.

Vì tôi nghĩ là sẽ khó khăn khi cho Đình Đình hiểu những bài kinh văn mới và các kinh văn Đại Pháp khác, nên cả hai chúng tôi thường đọc Chuyển Pháp Luân và Hồng Ngâm. Tôi chưa bao giờ nói với cháu là Sư phụ không ở trong vũ trụ này. Cháu tưởng tôi không biết và giải thích cho tôi.

Kinh nghiệm này làm tôi nhận ra rằng tôi nên quan tâm đến những bạn đồng tu nhỏ tuổi cẩn thận. Đình Đình là một đứa trẻ và cháu không nhận dạng được các chữ trong Chuyển Pháp Luân. Cháu thỉnh thoảng từ chối tập các bài tập, vì vậy tôi tưởng cháu không phải là một học viên tốt, trong thực tế thì cháu không cần thiết tu luyện dưới tầng thấp như vậy khi so sánh với những học viên trưởng thành. Khi tôi nhớ lại những gì cháu đã làm, tôi nhớ ra là cháu đã làm những việc nghiêm túc như người lớn. Tôi đã thật sự ngạc nhiên trước ngộ tính và thiện tâm khi muốn cứu độ các chúng sinh trên thế giới khỏi bị hại trong Chính Pháp. Tôi đã nghĩ “Làm sao những đứa trẻ nhỏ có thể hiểu được những khái niệm về cứu độ chúng sinh tốt được?” Trí lực chính thuần của cháu và thái độ của cháu làm tôi cảm nhận được sự vô biên của trí huệ và sự nhiệm màu của Đại Pháp. Sư phụ nhìn xét tâm của con người. Đại Pháp sẽ hiển hiện nguyên lý của Pháp thậm chỉ trên cả những đứa trẻ chưa biết chữ, ngay khi tâm tính của chúng đạt tiêu chuẩn.

Đình Đình và tôi kính cẩn chúc mừng Ngày Sinh Nhật Sư Phụ.

Hợp thập

14/05/2005

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/5/16/101788.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/5/26/61201.html.

Dịch ngày 3-6-2005, đăng ngày 6-6-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share