[MINH HUỆ 9-5-2005] Tiểu Yuwei bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi nó lên 9 tuổi. Mẹ nó nói rằng khi nó còn nhỏ hơn nữa nó đã biết ngồi với hai chân tréo kiết già, hai mắt nhắm khẽ, và đôi tay kết ấn. Sau khi nó bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cho dù là mùa đông lạnh giá hay mùa hè nóng nực, nó vẫn đi cùng với mẹ đến nơi tập công chung để học Pháp và tập Công. Không gì có thể ngưng họ. Sau khi họ học Pháp xong, thì thường là trời đã tối. Mẹ phải bồng tiểu Yuwei trên tay, lúc bấy giờ đã ngũ say, suốt con đường về nhà.

Tiểu Yuwei thường là một học sinh trung bình. Sau khi nó bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nó ngưng đánh nhau và chế nhạo các bạn học. Sự học hành trở nên dễ dàng cho nó. Điểm học bạ của nó vào hạng 3 trong lớp. Mỗi khi có người từ nơi tập công của nó tổ chức những họat động để truyền bá Pháp Luân Đại Pháp, nó đều hăng hái tham gia. Một lần, trời nóng nực quá khiến nó ngần ngại ra đi. Mẹ nó khuyến khích nó nói rằng, vì con là một tiểu đồng tu Đại Pháp, con phải nên đi. Vì vậy dưới nắng cháy da, nó vẫn đứng nơi đó rất nghiêm trang, trong tư thế ôm Pháp Luân, để giúp cho họat động truyền bá Pháp.

Ngày “25 tháng Tư” khi hơn 10, 000 người đi khiếu nại với chánh phủ Trung quốc, tiểu Yuwei đã là một học sinh sơ cấp trung học. Nó không thể hiểu được vì sao chánh phủ thình lình cấm một môn tu luyện tốt như vậy. Ngày 20 tháng bảy 1999, khi cuộc khủng bố tàn bạo bắt đầu, nó và bà nó đi đến chính quyền sở tại [để khiếu nại]. Trong số những người ngồi im lặng nơi đó, nó là đứa trẻ duy nhất. Năm 2000, trước khi mẹ nó đi Bắc kinh để khiếu nại, bà không cho một ai trong gia đình và bạn bề biết về chuyến đi này; bà sợ chướng ngại đến từ các nơi. Khi bà nói với tiểu Yuwei về dự định của bà, nó muốn đi cùng với bà. Mẹ nó không muốn mang nó đi theo vì sự hiểu biết của bà lúc bấy giờ chưa sâu đũ. Tiểu Yuwei rất khuyến khích dự định của mẹ nó, dù nó phải chịu đũ thứ áp lực và đau buồn vì sự xa cách với bà, vì nó chưa bao giờ bị ở nhà một mình trước đây. Sau khi mẹ nó bị bắt tại Bắc kinh và bị mang trở về nhà tù địa phương, nó rất đau trong tim.

Các cảnh sát, thân nhân và bạn bè họ cố ép nó làm áp lực trên mẹ nó để đừng tập Pháp Luân Công nữa. Tiểu Yuwei vẫn còn ủng hộ mẹ nó trong tâm. Nó hiểu rằng mẹ nó đang làm một điều rất đúng đắn. Vì vậy nó từ chối làm điều đó với bà. Trong khi mẹ nó đang bị cầm tù, cha nó có khi cũng đi xa nhà. Vì vậy tiểu Yuwei tự nấu ăn, và tự lo cho nó. Nó tự nói, “Cho dù mẹ không có ở nhà, ta sẽ đi theo những đòi hỏi của Pháp, và không bỏ rơi Pháp.” Mỗi khi nó đi đến nhà tù thăm mẹ nó, các thân nhân và bạn bè của nó kêu nó khuyến dụ mẹ nó từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp như vậy bà có thể trở về nhà săn sóc cho nó. Nhưng mỗi khi nó nhìn thấy mẹ nó, nó luôn khuyến khích bà nên kiên định. Vì mẹ nó không có ở nhà, thân nhân và bạn bè nó cấm nó giao thiệp với các đồng tu, Yuwei thường cảm thấy cô đơn ở nhà. Mỗi khi nó bắt đầu cảm thấy cô đơn và nhớ mẹ nó, nó có thể nghe tiếng sáo tre chơi ở bên tai nó. Điều này cho nó rất nhiều an ủi và đức tin để đối diện với mọi điều trong đời nó.

Một lần, trước khi Yuwei thi đậu trường trung học, nó chơi trên sân chơi và bị thương nơi cánh tay mặt. Rất đau. Ngay sau đó, nó có kỳ thi Hóa học; nó đi thi trong khi chịu đựng cơn đau. Bài thi có một câu hỏi thóa mạ Sư phụ và Đại Pháp. Đầu tiên, Yuwei gạch bỏ câu hỏi đó; nhưng sau khi suy nghỉ về nó, nó trã lời không một chút do dự: “Sư phụ tôi không như vậy. Pháp Luân Công là tốt. Nó không giống như những lời chánh phủ nói. Tôi là một học viên và tôi biết sự thật về Pháp Luân Công!” Sau đó, cơn đau của nó ngưng lúc nào nó không biết. Sau khi cho điểm tất cả các bài viết, thầy giáo hóa học của Yuwei đọc lớn cho tất cả các thầy giáo hóa khác về câu trã lời của nó cho câu hỏi đặc biệt này. Người thầy giáo này cũng truyền đi bài thi của nó cho tất cả các lớp học khác ở cùng cấp. Khi tờ giấy thi của Yuwei trở lại lớp của ông, người thầy giáo này và nhiều bạn học cười khinh nó. Chiều hôm đó, người thầy giáo kêu mẹ nó đến trường, và ông kêu mẹ nó đừng có ảnh hưởng nó với Pháp Luân Công. Sau khi mẹ nó làm sáng tỏ sự thật với người thầy giáo của Yuwei, người này nó, “Chúng ta không nên chống lại với đức tin cá nhân.”

Năm 2002, vào lúc 10 đêm trước Tân niên âm lịch, cha của Yuwei đang ở sở làm và nó đang học thi giữa năm. Một đám lính cảnh sát xông vào nhà nó và bắt mẹ nó đi sở cảnh sát. Tiểu Yuwei tự đi đến sở cảnh sát thách thức với cảnh sát: “Tại sao các ông bắt mẹ tôi? Tôi đang chờ mẹ tôi ký tên vào bản học bạ của tôi.” Cảnh sát nói dối với nó và nói rằng họ sẽ thả mẹ nó ra trong một lát. Sau đó họ cho người lái nó đi về nhà. Nhưng mẹ nó vẫn còn bị giữ nơi nhà tù. Cảnh sát cố dùng tiểu Yuwei. Họ cố khuyến dụ nó đừng tập luyện nữa bằng cách hăm dọa nó. Họ củng cố dùng nó để buộc mẹ nó đi “cải huấn”. Tiểu Yuwei nói một cách chắc chắn: “Pháp Luân Công là rất tốt. Tôi phải tập luyện nó! Các ông không được bắt mẹ tôi. Các ông nói sẽ thả mẹ tôi về, nhưng không phải vậy!”

Tất cả thân nhân và bạn bè của nó trách nó, nói rằng nó không biết thương mẹ nó. Họ nói nó rằng nếu nó chỉ kêu mẹ nó viết một tờ Bảo đảm thư, mẹ nó sẽ có thể được thả ra. Tiểu Yuwei sắp đi thi giữa khóa. Trong khi đó nó chịu đựng sự áp lực vô cùng lớn từ nơi thân nhân và bạn bè. Nó tự nhủ, “Cho dù là khó khăn thế nào, ta vẫn kiên định. Ta sẽ không bao giờ để cho mẹ chưởi mắng Đại Pháp và Sư phụ! Càng nhiều áp lực, ta càng kiên định.” Sau Tết Nguyên đán, cha của Yuwei bị vào bệnh viện vì bịnh đứng tim, và Yuwei lại ở nhà một mình. Nó tự nấu ăn, nên có lúc mùi vị thật kỳ cục. Dưới đũ thứ áp lực, Yuwei, mà trước kia rất vui vẻ và hay đùa giởn, trở thành im lặng và không vui. Có lúc, nó bắt đầu khóc trong khi chuyện trò với các bạn nó. Khi Yuwei cảm thấy buồn khổ, nó nhớ Sư phụ rất nhiều.

Dù mùa Xuân đã đến, mẹ nó rất có thể sẽ bị gữi đi một trại lao động cưỡng bức. Đũ thứ áp lực lại chất chòng lên nó. Khi Yuwei đi đến trại tù để thăm mẹ nó, cho dù các thân nhân và bạn bè cố buộc nó khuyến dụ mẹ nó chịu bỏ đi, nó không nói một lời nào khi nó gặp mẹ nó. Sau khi nó trở về, thân nhân và bạn bè nó dơ nắm tay họ lên và muốn đánh nó. Lần sau họ thấy nó, họ cố ép vào trong tay nó một mảnh giấy và cây viết và bắt nó đi gặp mẹ nó lần nữa chỉ để kêu mẹ nó viết tờ ‘Bão đảm thư’. Tiểu Yuwei cầm tờ giấy và cây viết, đứng ngay bên cạnh cữa vô phòng tiếp khách. Nó nhìn mẹ nó không nói lời nào. Mẹ nó nói trong nước mắt: “Con thương, mẹ không thể viết nó!” Sau này, vì mẹ nó không qua được cuộc khám sức khỏe, trại lao động từ chối không nhận bà ta. Bà ta được thả ra.

Cuối cùng mẹ Yuwei được về nhà. Sau này bà hướng dẫn cả nhà và gia đình bạn bè và thân nhân của họ học Pháp, tập Công và tinh tấn.

Yuwei bây giờ là một học sinh trung học. Dù nó rất bận rộn với sự học hành, nó kiên trì học Pháp sau khi về nhà mỗi tối. Một lần, thầy giáo Khoa học Chính trị cố làm cho nó thay đỗi quan niệm chánh trị của nó, nhưng trái tim nó không dao động.

Một ngày, Yuwei và các bạn học của nó đi đến phòng điện tóan để thi môn điện toán cuối năm. Trong khi cả lớp đang chờ bên ngoài, Yuwei dựa vào cái cữa kính để nhìn vào bên trong. Thình lình, một bạn lớp đứng sau lưng vô tình nó đẩy nó và cái tay mặt của nó làm bể tấm kiếng. Cái kiếng bể cắt vào bàn tay Yuwei và làm chảy máu rất đau. Bệnh viện nhà trường nằm tại cùng tầng lầu; khi các bạn học nó cố mang nó đến đó để chữa trị, nó nói không sao và nó không phải đi đó. Điều mầu nhiệm là khi nó dùng hai tay đánh vào cái bàn máy chữ trong một lúc, bàn tay mặt của nó không còn đau chút nào.

Tháng Tư đó, khi nhà trường của Yuwei đang chọn lựa những thành viên tốt nhất cho Đòan Thiếu niên Cộng sản trong lớp, thầy giáo hỏi xem mọi người trong lớp đều là thành viên phải không. Yuwei dơ tay lên và nói. “Tôi không phải.” Thầy giáo hỏi: “Tại sao vậy?” Nó trã lời: “Vì tôi đã từ bỏ thẻ hội viên của tôi.” Thầy giáo rất tò mò và hỏi: “Sao em có thể từ bỏ nó tự ý vậy?” Vì thầy giáo sợ điều này sẽ khai mở cho Yuwei cơ hội để làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công cho mọi người trong lớp, cô ta ngưng nói về đó.

Yuwei thường lợi dụng thời gian nghỉ ngơi và tập thể dục để nói về “vụ tự thiêu giả mạo tại Thiên an Môn” và các câu chuyện làm sáng tỏ sự thật, và nhiều học sinh thích nghe nó.

Trong mắt của các bạn nó, Yuwei là một người rất thông minh và có ý kiến riêng của nó. Đó là vì khi Yuwei tiếp xúc với người khác, nó có thể hiểu và nghĩ tới người khác. Tất cả các bạn học nó đều tin tưởng nơi nó rất nhiều.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/5/9/101474.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/5/26/61208.html.

Dịch ngày 28-6-2005, đăng ngày 30-6-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share