Bài viết được kể bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, và được một đồng tu khác ghi chép lại

[MINH HUỆ 16-06-2019] Tôi sống ở một vùng nông thôn. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 nhằm nỗ lực cải thiện sức khoẻ của mình. Vào lúc đó, tôi phải chịu đựng nhiều chủng bệnh tật trên thân, bao gồm chứng viêm khớp, bệnh tim, và đau lưng trầm trọng. Tôi hiếm khi dọn dẹp giường và không thể đi bộ vào ban đêm. Sau ba ngày học Pháp, sức khoẻ của tôi đã được cải thiện, và chỉ trong vòng một tháng, mọi triệu chứng bệnh đã biến mất. Tôi được trải nghiệm cảm giác mỹ diệu của một thân thể vô bệnh. Tôi cảm thấy tu luyện quả là thần kỳ.

Học Pháp nhóm là một hình thức tu luyện mà Sư phụ Lý Hồng Chí cấp cho chúng ta. Nó đáp ứng được nhiều mục đích. Chúng ta có thể ngay lập tức chia sẻ các thể ngộ và trải nghiệm trong tu luyện, và đề cao tâm tính một cách nhanh chóng.

“Tỉ học, tỉ tu” (Thực tu, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“So sánh việc học việc tu với nhau” (Thực tu, Hồng Ngâm)

Vài người trong chúng tôi đã học Pháp và luyện công từ trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, nhưng tôi là người duy nhất còn tu luyện sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Tôi biết mình phải chịu đựng nhiều gian khổ, vì thế tôi đã quyết định đi bộ hơn 7 cây số mỗi ngày, cả đi lẫn về để tới nhóm học Pháp ở một thị trấn gần đó.

Chồng tôi ban đầu rất khó chịu với tôi. Anh ấy la mắng tôi vì đi ra ngoài. Anh ấy đã hỏi tôi rằng: “Nếu em không đi thì em sẽ chết à?” Lúc đó, tôi chỉ biết phớt lờ lời anh nói. Giờ đây, anh ấy đã ủng hộ tôi. Anh ấy nấu bữa sáng và tôi rời đi ngay sau khi dùng bữa xong. Anh ấy lau dọn mọi thứ. Phương thức tu luyện này vạn năm chẳng gặp. Tôi không thể giải đãi trong việc học Pháp. Tôi đã tới nhóm học Pháp như vậy hơn 10 năm qua.

Có những lúc thời tiết nóng không thể chịu đựng được vào mùa hè và vô cùng lạnh giá vào mùa đông. Mỗi khi tôi cảm thấy mệt, tôi sẽ nhẩm lại bài thơ của Sư phụ:

“Đại giác bất uý khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ”. (Chính niệm Chính hành, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Bậc Đại Giác không e ngại khổ

Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương

Không có chấp trước vào sống và chết

Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản”. (Chính niệm Chính hành, Hồng Ngâm II)

Mặc dù mệt mỏi và phải chịu đựng nhiều gian khổ, nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc, đắm mình trong Pháp. Dù mưa hay nắng, không gì có thể ngăn cản tôi. Tôi ngộ được rằng mỗi thời mỗi khắc Sư phụ luôn bên cạnh và bảo hộ tôi.

Mặc dù tôi phải đi bộ một quãng đường xa (và khi trời mưa, tôi phải đi đường vòng), nhưng tôi không cảm thấy mệt. Khi tôi được hỏi đi đâu mỗi ngày, tôi nói với dân làng rằng tôi đi học Pháp Luân Công. Họ rất ngạc nhiên vì tôi không cảm thấy mệt mỏi. Họ nói rằng tôi phải sống tới hơn 100 tuổi (giờ tôi đã 78 tuổi rồi).

Một lần, tôi đi cùng con gái tới thăm một người bạn. Cháu nói rằng cháu không cảm thấy mệt khi đi cùng tôi, mặc dù cháu phải dừng lại một vài lần khi cháu tự đi một mình. Tôi nói đùa rằng lần tới chắc chắn cháu sẽ gọi tôi đi cùng. Tôi chỉ có một niệm như lời Sư phụ giảng:

“Đắc Pháp tức thị Thần”. (Quảng độ chúng sinh, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Đắc Pháp chính là Thần”. (Quảng độ chúng sinh, Hồng Ngâm)

Làm sao tôi có thể mệt mỏi khi đã có Sư phụ bảo hộ chứ?

Tôi chưa bao giờ bị mắc mưa suốt những năm qua. Thỉnh thoảng khi trời chuẩn bị mưa, tôi cầu xin Sư phụ: “Con cần phải về nhà. Con xin Sư phụ hãy làm cơn mưa rời đi nơi khác. Còn bây giờ, xin đừng để cơn mưa đổ xuống trên đường con về nhà”. Chỉ khi tôi đã về đến làng và có nơi trú ẩn thì mưa mới bắt đầu rơi. Những hôm trời có bão cát cũng vậy. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ khi chúng sắp xảy đến. Cơn gió sẽ thổi theo hướng khác. Gia đình tôi đôi khi sẽ nài nỉ tôi đừng đi ra ngoài khi bão cát tới. Tôi nói với họ rằng: “Đó không là gì cả!” và tôi sẽ đi bằng bất cứ giá nào. Chúng tôi gặp phải một trận bão tuyết trong năm nay, và ngay cả khi mở cửa ra thấy tuyết dày bằng cả bàn chân cũng không thể ngăn tôi đi ra ngoài. Không gì có thể cản trở tôi. Tôi là người đầu tiên bước đi trên đường, và dẫn mọi người đi theo.

Một ngày nọ, trời đã tối khi tôi đi tới đường ray xe lửa nơi có những rừng cây, nhưng tôi cảm thấy thân rất nhẹ khi đi bộ. Tôi cảm thấy dường như mình đang bay lơ lửng với những cơn gió thổi qua tai mình.

Ngoài việc nhẩm Pháp ở trên đường, tôi cũng viết lên các cột đèn dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Một lần có vài người nhìn thấy tôi và đe doạ sẽ báo cảnh sát. Tôi nói rằng tôi không sợ hãi bởi vì cảnh sát đã biết sự thật. Tôi nói với mọi người chân tướng Pháp Luân Công và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc mỗi khi tôi có thể.

Một lần khác, tôi đang đi được nửa đường để chuẩn bị phát tờ rơi ở một làng khác thì chân tôi đau tới mức không thể đi được nữa. Tôi nói: “Đó không phải bản thân mình đau thật sự. Ta cần trợ Sư chính Pháp. Ta phải cứu độ chúng sinh. Ngươi không được can nhiễu đến ta”. Sau đó, tôi cảm thấy mọi thứ trở lại bình thường.

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp đã cấp cho tôi mọi thứ cần thiết trong quá trình tu luyện của mình. Bất kể đích đến bao xa, tôi vẫn sẽ vững bước trên con đường tu luyện mà không hề dao động và làm thật tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Trở thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp là một vinh dự vô cùng lớn lao. Tôi cần phải xứng đáng với sự từ bi khổ độ của Sư phụ và theo Sư phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/16/388762.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/20/178510.html

Đăng ngày 10-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share