Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-05-2019] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 22 năm. Khi mới bắt đầu tập luyện, tôi không biết tu luyện như thế nào và gần như đánh mất cơ hội của mình. Nhưng Sư phụ đã dẫn dắt tôi từng bước một và giúp tôi trưởng thành như ngày hôm nay. Tôi vô cùng cảm ân sự cứu độ của Sư phụ!

Khảo nghiệm giúp buông bỏ những chấp trước người thường

Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi rất coi trọng đến cái danh của mình và những gì người khác nghĩ về mình. Tôi rất thích giúp người khác và nhận được lời khen của họ. Sau khi tu luyện được một năm, tôi đã bắt đầu gặp các khảo nghiệm để loại bỏ những chấp trước này.

Một người bạn đã nhờ tôi làm bài thi trên máy tính cho cháu trai cô ấy có cơ hội việc làm tuyệt vời. Ngay lập tức tôi đã từ chối cô ấy. Tôi vốn không thích gian lận như thế ngay cả trước khi tôi là người tu luyện. Tôi biết điều đó không đúng, và nói với cô ấy rằng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không thể làm những việc như vậy.

Một đồng nghiệp trẻ trong văn phòng tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi. Anh biết rằng tôi không muốn làm điều đó nhưng tôi cũng không muốn làm cô ấy thất vọng. Anh ấy đã tình nguyện giúp. Tôi từ chối anh ấy nhưng anh ấy vẫn khăng khăng muốn làm việc đó. Tôi nghĩ rằng vì anh ấy không phải là người tu luyện nên chuyện này có thể được. Vì vậy, tôi đã gọi cho bạn mình và để cô ấy lựa chọn.

Ngay ngày hôm đó, tôi đã bị hóc xương cá trong lúc ăn trưa. Tôi đã thử mọi cách để lấy nó ra, nhưng đều vô ích. Tôi nhớ những gì Sư phụ đã giảng:

“Tôi giảng không hề có hiện tượng tự nhiên, hết thảy đều có [trật] tự, ngẫu nhiên là không tồn tại.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu)

Ngay lập tức rằng tôi đã nhận ra rằng mình đã mắc lỗi. Tôi đã tới trước Pháp tượng của Sư phụ xin lỗi và thừa nhận rằng mình đã sai. Tôi nhận thấy Sư phụ đã giúp mình, nhưng tôi không chắc, vì cổ họng tôi vẫn còn đau. Tôi nghĩ mình nên buông bỏ tâm sợ hãi và nghi tâm. Và bạn biết không, xương cá đã biến mất!

Tôi nhận ra rằng đây là cơ hội để mình đề cao, nhưng tôi lại sợ làm mất lòng bạn bè hoặc ảnh hưởng đến danh dự của mình. Tôi đã cố gắng tự bảo vệ bản thân, thậm chí với cái giá là để cho đồng nghiệp của mình tạo nghiệp. Tôi nhận ra rằng mình không còn có thể cư xử như một người thường nữa. Là người tu luyện, người đó phải đáp ứng được tiêu chuẩn.

Tôi quyết định nói với bạn tôi rằng tôi hay đồng nghiệp đều không thể giúp cháu trai của cô ấy. Thật ngạc nhiên, trước khi có cơ hội gọi lại cho cô ấy, cô ấy đã gọi cho tôi và nói không còn cần sự giúp đỡ cho bài kiểm tra máy tính của cháu cô ấy nữa. Sự việc này khiến tôi nhận ra rằng tu luyện thực sự là một vấn đề nghiêm túc.

Một cơ hội khác để buông bỏ chấp trước

Vì tôi đã không vượt qua tốt khảo nghiệm ban đầu, tôi sớm phải đối mặt với một khảo nghiệm khác.

Một ngày một người bạn cùng lớp đại học đã gọi cho tôi. Anh ấy sắp được thăng chức và nhờ tôi giúp làm hai bài Luận văn, đó là điều kiện tiên quyết để anh ấy thăng tiến. Tôi nhận ra đây là một khảo nghiệm, vì vậy tôi nói rằng mình không thể giúp. Nhưng anh ấy cứ khăng khăng nhờ tôi giúp đỡ. Tôi đã đồng ý.

Tôi đã gọi cho một trong những giáo viên đại học để thảo luận về luận văn. Thật sự ngạc nhiên, anh ấy nói có thể chuẩn bị Luận văn cho tôi ngay và bảo tôi hãy đến lấy vào hôm sau! Tôi đã không biết phải làm gì. Nếu tôi không đi, tôi sẽ xin lỗi vì đã lãng phí thời gian của anh ấy; nếu tôi đi, một lần nữa tôi sẽ vi phạm các Pháp lý.

Cuối cùng tôi đã đi lấy luận văn được viết hộ và trượt khảo nghiệm.

Sau sự việc này, trong khi luyện công vào một buổi sáng, tôi đã nhìn thấy qua thiên mục của mình một cánh cửa giảng đường vốn luôn mở nhưng nay đã bị khóa. Tại sao tôi nhìn thấy điều đó?

Tôi nhận ra rằng việc tu luyện của mình đang trong tình trạng rắc rối lớn, nhưng không biết phải làm gì.

Hàng ngày tôi đã đến nhà của một đồng tu để học Pháp. Tôi đo lường bản thân mình dựa trên Pháp trong mọi hành vi, lời nói và suy nghĩ. Tâm tính của tôi đã đề cao từng chút từng chút một.

Một ngày khi đang luyện công, tôi lại thấy cánh cửa bị khóa của giảng đường, nhưng nó rất khác. Cánh cửa vẫn bị khóa nhưng có một chìa khóa ở trong ổ. Vài ngày sau khi đang ngồi đả tọa, tôi thấy một bộ chìa khóa trong tay mình! Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Tôi biết Sư phụ từ bi đã không từ bỏ tôi và Ngài muốn tôi mở cánh cửa tu luyện của chính mình một lần nữa!

Chuẩn mực đạo đức đã lao dốc khủng khiếp và tôi đã trôi theo nó thay vì cư xử như một người tu luyện. Nhờ những điểm hóa của Sư phụ, tôi đã học được cách xử lý những tình huống như vậy, đồng thời giữ vững tiêu chuẩn của người tu luyện.

Chịu được áp lực để làm điều đúng đắn

Là một người tu luyện, người đó không thể trôi theo dòng và chạy theo xu hướng của xã hội. Người đó phải đo lường bản thân dựa trên tiêu chuẩn của Đại Pháp.

Khi con gái tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, cháu đã rất lo lắng về tương lai của mình. Cháu phàn nàn rằng tôi không yêu thương hay quan tâm đến cháu và không sử dụng các mối quan hệ của mình để giúp cháu tìm được một công việc tốt như nhiều bậc cha mẹ khác vẫn làm.

Tôi nói với cháu rằng là một người tu luyện, tôi không thể làm những gì bất chân. “Chúng ta sẽ thuận theo tự nhiên – nếu cái gì là của con, không ai có thể lấy nó, và nếu nó không phải là của con, con sẽ không nhận được nó ngay cả khi con chiến đấu vì nó,” tôi nói.

Con gái tôi biết một số Pháp lý, nhưng cháu chưa phải là người tu luyện. Sự lo lắng về tương lai đã làm cháu căng thẳng hơn và đôi khi rất khó để nói lý với cháu. Một ngày nọ, cháu đã mang về nhà một mẫu đơn – trường cháu đã đưa ra một số cơ hội việc làm nhưng trước tiên chúng tôi phải trả 60.000 Nhân dân tệ.

Tôi biết rằng việc này xảy ra là để khảo nghiệm xem tôi tu luyện vững vàng như thế nào. Tôi không thể để tình dẫn động. Tôi đã quyết tâm làm những gì là đúng. Tôi nói với cháu rằng tôi sẽ không hỗ trợ tìm một công việc như thế. Cháu rất buồn vì tôi và lao ra khỏi nhà. Cháu đã đi tìm cha mình, người đã ly dị tôi khi tôi đang bị bức hại và bị đưa đến một trại cưỡng bức lao động. Cha cháu cũng lo lắng về tương lai của cháu, mặc dù ông đã được chẩn đoán mắc bệnh ở giai đoạn cuối và không có tiền. Dù vậy ông cũng cho cháu khoản tiền đó.

Quả là khó khăn, nhưng tôi phải bình tĩnh và nói chuyện với con gái mình. Tôi nói với cháu rằng cha cháu bị bệnh nặng và ông ấy có thể cần tiền để trị bệnh. Cháu bắt đầu khóc. Tôi nói với cháu rằng cháu đã được sinh ra trong một gia đình tu luyện, những người tu luyện được hưởng phúc báo, nhưng chúng ta phải đáp ứng tiêu chuẩn. Tôi đã nhắc nhở cháu về nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra với tôi cũng như với cháu trong những năm qua và rằng Sư phụ luôn bảo hộ chúng tôi. Tôi đã nói rằng chúng tôi nên buông bỏ những lo lắng, hãy quan tâm đến người khác và làm những gì đúng đắn. Cháu cũng bình tĩnh lại sau cuộc nói chuyện của chúng tôi.

Hai ngày sau, cháu hét lên trong phòng vì phấn khích. Cháu cho tôi xem một tin nhắn từ trường của cháu nói rằng cháu được mời phỏng vấn việc làm. Cháu đã có một công việc tuyệt vời mà không phải trả một xu nào!

Tôi vô cùng biết ơn sự bảo hộ từ bi của Sư phụ trong suốt 22 năm qua. Sư phụ đã điểm hóa và truyền cảm hứng cho tôi bất cứ khi nào tôi không nhận thức rõ về Pháp lý và dẫn dắt tôi quay lại trên chính lộ. Tôi trân trọng cơ hội này và sẽ tu luyện vững vàng, tinh tấn trên chặng cuối của con đường tu luyện.

Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/25/389188.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/11/178843.html

Đăng ngày 05-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share