Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-01-2019] Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo và bị bạn bè cùng lớp trêu chọc vì mặc quần áo rách. Tôi đã bỏ học sau một vài ngày, vì tôi chỉ có thể nhận biết những chữ đơn giản như “thượng”, “hạ“, thậm chí tên mình tôi cũng không viết nổi.

Trước khi bước vào tu luyện năm 1998, tôi thường xuyên bị bệnh. Tôi không dám đến bệnh viện vì sợ bác sĩ sẽ bảo tôi viết gì đó và tôi sẽ bị mất mặt.

Vì không biết chữ, tôi đã nghe đi nghe lại các băng ghi âm bài giảng Pháp của Sư phụ. Khi tôi tới điểm luyện công để luyện các bài công pháp, phụ đạo viên đã nói rằng chúng tôi có thể mang một cuốn Chuyển Pháp Luân về nhà, nên tôi đã lấy một cuốn. Một học viên khác nói rằng tôi không biết đọc, sao còn lấy sách về. Tôi rất tức giận, trong tâm nghĩ nhất định phải học được. Khi học Pháp nhóm, tôi đã gắng sức đọc theo nhưng không thể theo kịp.

Ở nhà, tôi hỏi con trai và con gái ý nghĩa của từng chữ. Khi con trai mất kiên nhẫn, tôi sẽ hỏi con gái. Chúng phàn nàn vì tôi học chậm và hay quên. Cuối cùng tôi nói với con trai rằng con dạy mẹ một chữ, mẹ sẽ cho con một hào tiền tiêu vặt.

Một lần tôi gặp từ khó, nhưng tôi không muốn hỏi. Sư phụ đã cho âm thanh của chữ đó phát lên trong đầu tôi! Từ đó trở đi, mỗi khi đọc đến chữ này, tôi lại nhớ ra đây là chữ mà Sư phụ điểm hóa.

Một lần, chúng tôi quyết định học hai bài giảng. Có quá nhiều từ mà tôi không biết đến nỗi đầu tôi phát đau. Cuối cùng tôi nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ thôi! Đầu tôi đau như muốn nổ tung!” Các học viên khác nói: “Không, chúng ta phải hoàn thành bài học.” Vì vậy tôi đã kiên trì và từ đó trở đi không bao giờ bị đau đầu khi học Pháp.

Sau sáu tháng, tôi đã có thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi thậm chí có thể đọc theo kịp những người khác. Từ đó, tôi đọc Pháp mỗi ngày không ngừng nghỉ. Thỉnh thoảng tôi đọc hai bài giảng, ba bài giảng, thậm chí có lúc đọc bốn bài giảng một ngày. Tôi càng đọc nhiều, lại càng muốn tiếp tục học.

Đầu năm 2018, tôi quyết định học thuộc Pháp. Lúc đầu tôi mất vài giờ mới học thuộc được một đoạn. Quá trình này rất chậm và khó khăn, nhưng tôi ngày càng học nhanh hơn. Giờ tôi mất khoảng nửa giờ để học thuộc một đoạn Pháp.

Bây giờ tôi có thể đo lường hành vi của bản thân, xem nó có phù hợp với Pháp không, và có thể thanh lý những tư tưởng phụ diện.

Luyện công

Việc luyện công thường hằng rất quan trọng. Từ lúc đắc Pháp đến nay, trừ thời gian bị bức hại, tôi chưa bỏ lỡ một ngày luyện công nào. Lúc đầu, tôi luyện công không cố định thời gian. Dần dần tôi bắt đầu luyện công vào 4 giờ sáng hằng ngày.

Thỉnh thoảng tôi cảm thấy lười nhác và rất khó dậy sớm. Nhưng mỗi khi tư tưởng đó xuất hiện trong đầu, bụng tôi lại đau, và nó chỉ hết đau khi tôi bật nhạc luyện công. Đôi khi tôi nghe thấy nhạc luyện công trong giấc mơ và biết rằng đã đến giờ phải dậy.

Tôi để ý thấy rất nhiều học viên trẻ không chú trọng luyện công. Con gái tôi (là một học viên) cũng như thế. Có thời gian nó chỉ luyện công một lần mỗi tháng.

Sư phụ giảng:

“Một bộ công pháp tính mệnh song tu hoàn chỉnh, nó yêu cầu cả tu, yêu cầu cả luyện.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi hy vọng rằng các học viên trẻ sẽ chú ý đến điều này.

Chính niệm

Phát chính niệm là việc rất nghiêm túc. Tôi không bao giờ để lỡ bốn khung giờ phát chính niệm (trừ khi hoàn cảnh không cho phép thì tôi sẽ phát chính niệm bù). Tôi cũng kéo dài thời gian phát chính niệm và thỉnh thoảng phát chính niệm 12 lần một ngày.

Tôi dành một giờ để phát chính niệm cho các học viên bị bức hại trong tù, trại lao động, trung tâm tẩy não. Mỗi khi có thể, tôi phát chính niệm cách mỗi tiếng đồng hồ, hoặc mỗi khi không thể ngủ vào ban đêm.

Một lần tôi đã nằm mơ thấy mình đang dọn dẹp vệ sinh với một chiếc chổi. Tôi nhận ra đó là cách Sư phụ nói với tôi rằng tôi đang làm đúng. Qua nhiều năm, tôi đã dùng chính niệm để tẩy tịnh thân và tâm của mình.

Đề cao trong tu luyện

Khi cuộc đàn áp mới bắt đầu, môi trường vô cùng tà ác. Mỗi khi gần đến những “ngày nhạy cảm”, như 20 tháng 7 (ngày cuộc bức hại bắt đầu), 13 tháng 5 (ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới), hoặc các phiên họp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), cảnh sát lại tới nhà tôi. Một lần, họ thậm chí bắt cóc tôi tới trung tâm tẩy não trong một tuần. Tôi đã phát triển tâm sợ hãi mạnh mẽ, lo sợ rằng các đặc vụ sẽ lại đến vào mỗi “ngày nhạy cảm”.

Dần dần tôi nhận ra rằng tôi không nên sợ những “ngày nhạy cảm” này, nên tôi đã thanh trừ khái niệm này trong tư tưởng. Vì tôi không còn sợ, tôi đã có thể làm ba việc như bình thường.

Một lần, cánh tay và vai của tôi trở nên rất đau đớn, tôi thậm chí không thể nhấc tay lên. Việc này diễn ra trong hơn một tháng. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra bản thân có tâm oán hận một học viên khác. Sau khi trừ bỏ nó, cơn đau đã biến mất.

Sư phụ đã giảng:

“Nếu muốn làm tốt việc cứu độ chúng sinh, thì trước hết phải tu bản thân cho tốt.” (Gửi Pháp hội Brazil [2009] – Tinh tấn yếu chỉ III)

Tôi bắt đầu ra ngoài giảng chân tướng sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Mục đích của tôi rất đơn thuần – tôi chỉ muốn nói với mọi người về những trải nghiệm của bản thân và rằng Đại Pháp là tốt.

Một lần khi đi mua đồ tạp hoá, người bán hàng trả lại cho tôi thừa 20 tệ. Tôi đã trả lại cho bà ấy. Bà ấy thốt lên: “Chị đúng là một người tốt!” Tôi trả lời: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Khi bà ấy hỏi: “Chẳng phải là phạm pháp sao?” Tôi trả lời: “Pháp Luân Đại Pháp rất tốt, là môn tu luyện dạy con người chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn và làm người tốt. Trước kia tôi bệnh tật và mù chữ, giờ tôi đã khoẻ mạnh và biết đọc!”

Tôi tới từ miền Nam Trung Quốc, nên giọng nói rất nặng, nhưng điều này không thể cản trở tôi ra ngoài nói chuyện với mọi người. Mọi người nói trông tôi trẻ, dù tôi đã 57 tuổi! Tôi dùng chuyện này làm cơ hội để giảng chân tướng.

Sư phụ đã ban cho tôi rất nhiều. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/29/扎扎实实的修-380603.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/15/178074.html

Đăng ngày 03-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share