Bài viết của Du Nhiên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-07-2019] Tôi là một phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi. Kể từ khi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, cuộc sống của tôi đã có nhiều thay đổi, khi tôi phát hiện ra rằng mục đích chân chính của con người là tu luyện và phản bổn quy chân. Kể từ đó, trong cuộc sống tôi luôn hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Không còn bị cuốn theo dòng chảy ô nhiễm của xã hội người thường với các thói hư tật xấu, tôi cố gắng làm người tốt cả trong cuộc sống lẫn công việc để đề cao tâm tính của mình.
Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của tôi trong công việc.
Năm 2007, tôi tìm được việc làm tại một công ty rất gần nhà. Do trình độ chuyên môn tốt, nên giám đốc công ty đã cân nhắc bổ nhiệm tôi làm giám sát viên của bộ phận kiểm tra. Tuy nhiên, trước tiên tôi phải bắt đầu làm việc tại bộ phận phân tích hóa chất. Khi người giám sát hiện tại tên là Lâm, để ý đến lý lịch của tôi, anh ta tỏ ra rất lạnh lùng với tôi và không chỉ cho tôi bất cứ điều gì. Tình hình công việc với tôi trở nên rất rắc rối.
Ban đầu tôi hơi khó chịu, nhưng rất nhanh tôi đã nghĩ đến lời giảng của Sư phụ:
“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân”. (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)
Khi tôi đặt mình vào vị trí của người giám sát, tôi đã hiểu cảm giác của anh ấy là như thế nào. Điều đó giúp tôi gạt bỏ cảm xúc của chính mình và thay vào đó trở nên ân cần hơn với anh ấy.
Một ngày nọ, tôi tìm thấy một file mềm hướng dẫn sử dụng có nội dung rất phong phú và thực tế. Tôi nghĩ rằng tài liệu hướng dẫn sử dụng này sẽ rất hữu ích với Lâm nên tôi đã đưa nó cho anh ấy, nhưng anh ấy thậm chí còn không liếc mắt vào tài liệu và từ chối lời đề nghị của tôi: “Không, tôi không cần”. Tôi biết anh ấy lo ngại tôi có động cơ khác, vì thế tôi mở bản hướng dẫn này trên máy tính của tôi. Anh ấy nhìn qua và rất đỗi vui mừng nói rằng đó là tài liệu tham khảo mà anh ấy mong có từ lâu. Anh ấy cảm ơn tôi rối rít. Kể từ đó, anh đã từ bỏ thái độ cảnh giác đối với tôi.
Nhân viên trong phòng xét nghiệm đều là phụ nữ và làm việc theo ca ngày và ca đêm. Việc bàn giao công việc giữa hai ca gây ra nhiều xích mích trong nội bộ nhân viên – cãi vã thường xuyên xảy ra do tranh chấp về việc ca này làm nhiều hơn ca kia. Họ phàn nàn với giám đốc, nhưng cũng không thể giải quyết được vấn đề. Là người giám sát, anh Lâm luôn phải chịu đựng áp lực về gánh nặng này. Tôi đã tham gia và cố gắng giúp anh ấy giải quyết căng thẳng này khi tôi đi làm vào buổi sáng. Tôi đã có thể giải tỏa nhanh chóng các công nhân bằng cách đặt mình vào vị trí của họ, lặng lẽ lắng nghe những lời phàn nàn của họ và trả lời bằng cách áp dụng những nguyên lý của Đại Pháp.
Ban đầu Lâm tỏ ra rất thù địch đối với Pháp Luân Đại Pháp vì anh ta đã bị đầu độc bởi những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Khi tôi mới vào công ty, Lâm thường lan truyền những lời dối trá của ĐCSTQ sau lưng tôi, khiến tôi rất khó khăn khi nói chuyện với Lâm về sự thật của cuộc bức hại. Tôi đã tập trung thời gian làm thật tốt công việc của mình và đối xử tốt với mọi người trong công ty. Theo thời gian, tôi không cần nói nhiều về Đại Pháp nữa, mọi người trong công ty, kể cả Lâm, đều thay đổi thái độ của họ đối với tu luyện này.
Khi Lâm hiểu tôi hơn, anh ấy thấy rằng tôi là một học viên Đại Pháp có đạo đức cao thượng và đặt mục tiêu vào việc tu tâm dưỡng tính và tu luyện, chứ không hề nuôi dưỡng bất kỳ động cơ nào. Anh bắt đầu tin tưởng và sẵn sàng trút bầu tâm sự với tôi.
Một năm sau, giám đốc công ty của chúng tôi đã sa thải Lâm và thăng chức tôi lên vị trí giám sát viên. Lúc đó, Lâm và tôi khá hòa hợp nhau. Trước khi anh ấy rời đi, Lâm đã đến văn phòng của tôi và tâm sự với tôi về những bất bình của anh ấy. Chúng tôi chia tay nhau một cách thân thiện. Tôi biết anh ấy bây giờ đã là phó giám đốc tại một công ty khác. Tôi hy vọng anh có một tương lai tốt đẹp sau khi biết được bản chất tà ác của ĐCSTQ.
Kể từ khi trở thành giám sát viên, tôi đã hành động theo lời dạy của Sư phụ:
“…trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, thế nên từ nay trở đi chư vị làm gì nói gì đều phải vì người khác, và nghĩ đến cả vì người đời sau nữa!“ ( Phật tính vô lậu, Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi quan tâm chân thành đến tất cả các công nhân, và dành thời gian để nói chuyện với họ về các than phiền trong cuộc sống, tôi an ủi họ và đưa ra các lời khuyên giúp họ nhẹ lòng. Bây giờ mọi người trong phòng sống hòa hợp với nhau và làm việc cùng nhau trong một bầu không khí vui vẻ. Vào mùa đông, những nhân viên làm ca đêm phàn nàn về cái rét, vì vậy tôi đã mua cho họ những chai nước nóng bằng tiền của mình.
Một công nhân đã từng nói với tôi: “Chị đừng đi nhé. Một người quản lý tốt rất khó tìm. Nếu chị đi, không biết người quản lý tiếp theo của chúng tôi sẽ như thế nào. Có lẽ chúng tôi lại gặp xui xẻo một lần nữa mất”. Nghe điều đó, trong thâm tâm tôi biết rằng lời khen đó không phải cho tôi mà là dành cho Pháp Luân Đại Pháp, vì tôi đã hành xử theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp.
Có một học viên Đại Pháp làm việc tại công ty tôi tên là Liên. Cô ấy làm việc trong phân xưởng thành phẩm. Tôi thường thấy rất nhiều người tụ tập quanh cô ấy trong khi cô ấy nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hỏi cô ấy: “Bạn luôn được mọi người vây quanh. Tại sao nhiều người thích bạn như vậy?”
Cô ấy đáp lại: “Tôi không có cách gì đặc biệt cả, tôi chỉ đối xử tốt với mọi người”. Lời nói của cô ấy đã đi theo tôi cho đến hôm nay.Thật vậy, là một học viên Đại Pháp, cô ấy đã làm tốt hơn tôi rất nhiều. Cô ấy hành xử rất cao thượng khi chọn những việc khó khăn và vất vả cho mình, và để lại các công việc dễ dàng hơn cho người khác. Cô chia sẻ với mọi người những điều tốt đẹp mà cô có. Do đó, mọi người trong phân xưởng của cô đều tin sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.
Do vấn đề tiền lương mà thường xuyên xảy ra sự căng thẳng giữa các công nhân trong phân xưởng của Liên và giám đốc. Một ngày nọ, những mâu thuẫn âm ỉ đã bùng nổ thành những cuộc đối đầu. Tất cả các công nhân, ngoại trừ Liên, đã đình công và treo một biểu ngữ lớn màu trắng bên ngoài tòa nhà công ty. Vải trắng thường được dùng trong đám tang của người Trung Quốc và sự việc này đã làm cho giám đốc nổi giận. Giám đốc đã cử một số người cứng rắn đứng ra giải tán vụ đình công. Nhưng những nhân viên đình công không chịu sự uy hiếp, thay vào đó họ gọi cho cảnh sát. Sự việc này bế tắc trong một thời gian dài.
Liên và tôi cho rằng chúng tôi không thể đứng ngoài cuộc. Chúng tôi biết rằng cả hai bên đều có lý do chính đáng của mình. Chúng tôi quyết định đứng ra giải quyết vấn đề này.
Vào buổi tối của ngày đình công, chúng tôi mang trái cây đến thăm giám đốc công ty. Giám đốc nói với chúng tôi những khó khăn của bà trong việc duy trì công ty. Bà lấy ra tất cả các thẻ ngân hàng của mình, gộp chung tất cả số tiền của mình để trang trải tiền lương. Chúng tôi thông cảm với hoàn cảnh của giám đốc vì chúng tôi biết điều hành một doanh nghiệp ở Trung Quốc không hề dễ dàng. Không giống như các doanh nghiệp ở nước ngoài, các chủ doanh nghiệp ở Trung Quốc không chỉ phải làm việc chăm chỉ để duy trì lợi nhuận, mà họ còn phải hối lộ và câu kết với các quan chức tham nhũng trong nhiều tầng lớp của chính quyền.
Chúng tôi cũng đã giải thích với bà ấy: “Chúng tôi biết tất cả công nhân đều làm việc rất chăm chỉ, nhưng nếu họ không hài lòng với mức lương của họ, có lẽ họ nên có một cuộc trò chuyện cởi mở với bà trước thay vì hành động cực đoan như vậy. Bà phải hiểu rằng, họ hành xử như vậy là do ảnh hưởng của văn hóa Đảng. ĐCSTQ từ lâu đã kích động chúng ta luôn phải tranh đấu vì tiền lương bằng cách này hay cách khác, và mọi người phải chiến đấu với nhau đến tận cùng. Thời trước chưa có ĐCSTQ, người dân Trung Quốc rất văn minh và sẽ không đình công để giải quyết những mâu thuẫn của họ. Nói chung, lỗi không phải hoàn toàn ở những người lao động, mà còn do chế độ, hệ thống và xã hội chúng ta đang sống”.
Liên và tôi cũng đến nói chuyện với những công nhân đình công: “Giám đốc đang quyên gom tiền để trang trải tiền lương của mọi người. Các bạn cũng nên thông cảm cho những khó khăn của bà ấy. Điều hành một doanh nghiệp ở Trung Quốc rất khó, phải đóng các loại thuế và còn phải chi tiền cho nhiều quan chức tham nhũng. Cuộc cách mạng văn hóa của ĐCSTQ đã phá hủy văn hóa và đạo đức truyền thống của chúng ta, khiến cho gian lận và lừa đảo là vấn nạn nổi cộm giữa các doanh nghiệp. Giám đốc của chúng ta đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và vất vả hơn những gì chúng ta thấy”.
Liên và tôi đã nói chuyện với hai bên để giảm bớt căng thẳng và đi đến sự đồng thuận. Cuộc đình công sớm được hủy bỏ. Tôi nghĩ mọi người giờ đã hiểu rõ hơn về nhiều vấn đề chúng ta gặp phải ở Trung Quốc, và biết rằng ĐCSTQ là thủ phạm chính gây ra những vấn đề này.
Hoàn cảnh giảng chân tướng trong công ty của chúng tôi rất tốt đẹp. Thỉnh thoảng khi tôi nói chuyện trong phân xưởng, một nhóm công nhân vây quanh tôi để nghe và khi họ nghe xong, một nhóm khác lại tụ họp quanh tôi để nghe. Một ngày trong giờ nghỉ trưa, một nhân viên trong nhóm phân tích của phân xưởng đã yêu cầu Liên và tôi gặp họ. Hóa ra họ muốn chúng tôi dạy cho họ năm bài luyện công của Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng, chúng tôi đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.
Một thời gian sau, tôi bị bắt và bị đưa đến một trại tạm giam. Liên lại một lần nữa giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho giám đốc của chúng tôi, nhờ đó giám đốc đã gọi điện đến các văn phòng chính quyền khác nhau, và gây áp lực buộc họ phải thả tôi ra. Tôi được trả tự do một tháng sau đó và khi tôi trở lại làm việc, mọi người đều rất muốn biết đến những gì tôi đã trải qua. Thử thách này là một minh chứng hoàn hảo cho câu nói của người Trung Quốc xưa nay: Tà sẽ không bao giờ thắng được Chính.
Để chốt lại phần kết câu chuyện của mình, tôi chân thành hy vọng tất cả người dân Trung Quốc sẽ hiểu được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và đừng tin vào những lời tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ – họ bịa đặt để hợp thức hóa sự cai trị của họ đối với người dân Trung Quốc. Mọi người cần phải giữ cho đôi tai và đôi mắt của mình được sáng suốt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/7/3/389420.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/20/178513.html
Đăng ngày 10-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.