Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-07-2019]
Đau đớn khi nhìn lại quá khứ
Tôi được sinh ra trong một gia đình nông dân ở vùng núi phía nam Trung Quốc. Tôi có bảy anh chị em và gia đình chúng tôi rất nghèo. Cha tôi bị đánh đập và bị xúc phạm trong Cách mạng Văn hoá và kết quả là tính khí của ông trở nên rất tệ. Ông thường đánh chúng tôi và chửi mắng mẹ tôi. Tất cả chúng tôi đều rất sợ ông. Gia đình của tôi cũng chuyển đến một ngôi làng, vì là người mới đến nên chúng tôi bị bắt nạt rất nhiều.
Lớn lên trong một môi trường kiểu như vậy đã biến tôi thành kẻ bất trị. Đến khi trưởng thành tôi chơi với mấy nhóm xã hội đen và dần trở thành không thể phân biệt được tốt xấu. Tất cả những gì tôi quan tâm chỉ là kiếm tiền bằng mọi cách, và ăn chơi. Tôi tự cho mình là trung tâm và chỉ quan tâm hưởng lạc, không bao giờ quan tâm đến cảm thụ của người khác.
Mẹ tôi phải làm việc chăm chỉ cho gia đình, nhưng thay vì biết ơn bà thì tôi lại hay nổi giận và mắng mỏ bà nếu bà nấu bữa tối trễ một chút hay thức ăn không ngon.
Có lần cha tôi đã đánh mẹ tôi vô cớ, nên tôi đã chửi mắng ông ấy trước mặt nhiều người trong làng. Hành vi của tôi hoàn toàn đi ngược lại các giá trị đạo đức của người Trung Hoa. Trên bề mặt có vẻ như do tôi đã mệt mỏi vì những hành vi bạo lực của ông ấy đối với những thành viên trong gia đình, nhưng thực ra việc tôi cư xử tệ là do ma tính trong tôi đang ngày càng lớn.
Tôi bắt đầu chịu nhiều bất hạnh trong cuộc sống. Đầu tiên tôi hùn vốn làm ăn với bạn, nhưng anh ta đã lừa gạt và chiếm đoạt rất nhiều tiền của tôi. Tôi muốn đấu với anh ta, nhưng đấu không lại đành phải ngậm bồ hòn.
Năm 1995, tôi cùng một nhóm người đi chặt rừng trộm và khi chúng tôi bị kiểm lâm phát hiện, tôi đã bị bắt. Có nhiều người khác chặt nhiều cây hơn tôi nhưng không ai bị bắt ngoài tôi. Sau đó trên bản tin nói rằng tôi đã phá huỷ 50 mẫu rừng. Cuối cùng, gia đình tôi đã phải chi rất nhiều tiền để giúp tôi thoát khỏi rắc rối.
Sau đó, tôi đã thuê một ít đất và làm việc cực kỳ chăm chỉ để trồng dưa hấu. Mỗi ngày trước khi bình minh lên tôi sẽ ra đồng để tự bón phân cho đất. Nhưng số phận vẫn trêu đùa tôi. Ngay khi dưa hấu gần đến ngày thu hoạch, trời lại đổ mưa liên tục nhiều ngày và toàn bộ số dưa đều bị hỏng. Tôi đã hoàn toàn suy sụp vì hết bất hạnh này đến bất hạnh khác.
Tôi thấy cuộc sống như vô vọng, sống thì cảm thấy rất mệt mỏi và khó khăn. Tôi cả ngày cứ suy nghĩ lung tung, thậm chí đôi khi còn muốn giết những người đã làm hại tôi. Đêm đến tôi thường bị những cơn ác mộng làm cho giật mình. Thống khổ không thể diễn tả.
Ngay khi mọi thứ đang đi từ xấu sang tệ, tôi đã mơ thấy Phật Thích Ca Mâu Ni và Bồ Tát Quan Âm đang khóc. Tôi kể cho mẹ nghe và thắc mắc tại sao mình lại có giấc mơ lạ lùng đến vậy.
Tái sinh sau khi tu luyện Đại Pháp
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày 22 tháng 8 năm 1996, vì đó là ngày tôi dự buổi giới thiệu ngắn gọn về Pháp Luân Đại Pháp trong khi đang làm việc ở một thành phố khác. Trước đây tôi từng thử một số môn khí công, nhưng vì tò mò và muốn nhìn xem Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập) trông thế nào nên tôi đã đi bộ vài dặm đến điểm học Pháp để xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ Lý.
Tôi đã xem bài giảng cùng điếu thuốc lá trên miệng, một học viên nói: “Tốt nhất là bạn không nên hút thuốc ở đây vì có rất nhiều người trong phòng mà phòng lại nhỏ không có đủ không khí để thở.” Tôi liền lập tức ném điếu thuốc đi. Kể từ đó tôi không bao giờ hút thuốc nữa. Tôi không thấy thèm chút nào. Nhưng trước đó, tôi nghiện thuốc rất nặng và đã cố bỏ rất nhiều lần nhưng đều thất bại. Đại Pháp thật là kỳ diệu.
Trước kia tôi từng chửi thề rất nhiều, nhưng sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi ngay lập tức cảm thấy xấu hổ khi chửi thề dù chỉ một từ.
Đại Pháp đã triển hiện cho tôi rất nhiều điều kỳ diệu. Tâm tôi được nguyên lý “Chân–Thiện–Nhẫn” đánh thức, giúp tôi phân biệt rõ tốt xấu. Bây giờ tôi hiểu rằng mục đích thực sự của đời người là phản bổn quy chân.
Trước tiên chúng ta phải trở thành người tốt trong xã hội, nghĩ cho người khác và hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Sư phụ đã dạy chúng ta:
“từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi cảm thấy cực kỳ vinh dự khi được trở thành đệ tử Đại Pháp.
Vững tin vào Đại Pháp cho dù có khó khăn thế nào
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp. Họ phỉ báng Sư phụ Lý Hồng Chí và tra tấn các học viên Đại Pháp và cả người nhà của họ. Lời nói dối của họ đã đầu độc người dân trên toàn cầu, đặc biệt là người dân Trung Quốc Đại lục. Kết quả là, nhiều người Trung Quốc bắt đầu phẫn nộ với các học viên Đại Pháp.
Giống hàng chục triệu đệ tử Đại Pháp khác, tôi đã cố gắng hết sức để giảng rõ chân tướng cho mọi người. Vì việc này mà tôi bị kết án tù hai lần, bị gửi đến một trại cưỡng bức lao động, và bị tống giam trong trại tạm giam nhiều lần. Trong suốt 20 năm đàn áp tôi đã phải chịu đựng đủ mọi loại hình thức tra tấn tàn khốc, bao gồm “còng tay máy bay”, đốt [da thịt], “ghế cọp” v.v.. Nhưng niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp của tôi chưa bao giờ dao động. Sư phụ đã chăm sóc tôi và bảo hộ tôi trong những thời khắc khó khăn nhất. Ví dụ, khi các lính canh tát vào mặt tôi hàng chục lần, mặt tôi không sưng, cũng như tôi không cảm thấy đau chút nào.
Tháng 8 năm 2017, ngay trước khi sắp được thả ra, một nhân viên trại giam bảo tôi rằng tôi phải ký ba tuyên bố. Tôi đã nói với họ: “Anh không thể cưỡng ép tôi làm việc này, vì nó cũng sẽ gây bất lợi cho anh. Đừng tham gia cuộc bức hại này.” Tôi đã nói cho người lính canh nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và khổ nạn dường như rất lớn này đã được giải quyết dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Họ đã không gây áp lực buộc tôi phải ký nữa và tôi đã đường đường chính chính bước ra khỏi nhà tù mà không phải ký kết gì cả.
Chúng ta phải tu luyện bản thân thật tốt để chứng thực Pháp tốt
Do trước kia không làm tốt công việc của mình, nên ban đầu các anh chị em của tôi đã phản đối tôi tu luyện Đại Pháp. Họ thậm chí còn phối hợp với các đặc vụ của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để cố gắng ngăn tôi tu luyện. Tôi đã thành tâm nói chuyện với em trai và bảo cậu ấy rằng tôi sẽ làm tốt hơn. Tôi cố gắng đề cao và thường mang cho cậu ấy mấy tờ thông tin về Đại Pháp. Bây giờ cậu ấy đã minh bạch chân tướng về cuộc bức hại. Khi tôi ra tù, cậu ấy đã nói về việc Đại Pháp vĩ đại như thế nào trước những người làm việc tại đồn cảnh sát và phòng tư pháp.
Mẹ tôi hiện đã 80 tuổi và bà luôn tin rằng Đại Pháp là tốt. Nhưng vì cuộc bức hại, nên bà thường sợ khi tôi đưa các tờ thông tin về Đại Pháp cho những người thân và bạn bè, và còn bảo tôi đừng làm như vậy nữa. Tôi đã đưa cho bà một cuốn lịch Đại Pháp nhưng bà đã giấu nó đi khi tôi ra khỏi nhà.
Có lần tôi đến thăm bà, bà đã bảo tôi rằng có rất nhiều ma quỷ ở trong nhà và chúng đang cố gắng hù doạ bà. Tôi nói: “Thường thì ma quỷ sẽ không thể vào nhà của chúng ta vì Sư phụ Lý Hồng Chí đã thanh lý môi trường cho chúng ta. Tuy nhiên mẹ đã không thực sự tin vào Đại Pháp, mẹ không chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo’. Đôi khi mẹ còn ngăn không cho con tặng tài liệu cho mọi người, và còn sợ không dám treo lịch Đại Pháp trong nhà. Mẹ đã ngoài 80 tuổi rồi, ai còn dám làm gì mẹ nữa? Ngay cả con còn không sợ họ. Vậy thì mẹ sợ gì?” Sau đó bà đã làm theo những gì tôi bảo và không còn bị ma quỷ quấy nhiễu nữa.
Sau một thời gian, mẹ tôi vui vẻ nói với tôi rằng bà đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo” khi bà cảm thấy đau trong xương và cơn đau đã nhanh chóng biến mất.
Một trong mấy chị dâu của tôi phản đối Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi còn ở trong tù, một số học viên đã đến thăm mẹ tôi nhưng chị dâu tôi đã chửi mắng họ. Năm 2015, chị ấy bị ung thư và phải đến thành phố chỗ con gái chị để điều trị. Tôi gọi cho chị và bảo chị chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi bảo chị hãy gỡ bỏ gánh nặng tâm lý và giữ cho tinh thần luôn vui vẻ. Tôi không thể tự đến thăm chị được nên tôi đã gửi cho chị 1.000 nhân dân tệ.
Chị xúc động trước lòng tốt của tôi và đã thực sự làm theo những gì tôi khuyên. Cuối cùng, chị chỉ phải làm một đợt hoá trị và hiện sức khoẻ của chị đã trở lại bình thường. Chị nhờ tôi dạy chị luyện các bài công pháp của Đại Pháp và tôi đã đồng ý.
Mỗi lần trở về quê, việc đầu tiên tôi làm là đi đến khu vực thành thị để lấy một ít tài liệu Đại Pháp để có thể mang về khu vực nông thôn. Vì việc này mà tôi thường lỡ chuyến xe buýt cuối cùng khởi hành vào khoảng 6 giờ tối. Nhưng lần nào tôi cũng có thể về được đến nhà bằng cách khác. Tôi chỉ cần vẫy tay khi xe tải đi ngang qua và các tài xế rất vui vẻ cho tôi đi nhờ. Có lần, có một tài xế thậm chí còn dừng lại hỏi xem tôi có muốn đi nhờ xe không. Sau khi lên xe tôi đã nói chuyện với các tài xế về Pháp Luân Đại Pháp và tặng họ mấy tờ tài liệu hoặc cuốn sách nhỏ.
Một lần, tôi đi cùng một vài học viên đến một huyện gần đó để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với các học viên ở đó. Trời mưa rất lớn và tối đến mức chúng tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy đường. Chúng tôi đã dừng lại và phát chính niệm. Khi đến nơi, một học viên nói với chúng tôi rằng: “Con trai của tôi nói với tôi rằng hôm nay sẽ có một số học viên đến. Cậu ấy đã nhìn thấy trong không gian khác có một trận chiến khốc liệt giữa thiện và ác, và đã nhìn thấy Sư phụ đang ở bên các bạn.”
Quả thực Sư phụ luôn ở bên cạnh và bảo vệ chúng ta.
Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta cần thực sự nghe lời Sư phụ, tu luyện bản thân thật tốt mới có thể xứng với mong đợi của Sư tôn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/9/389512.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/23/179016.html
Đăng ngày 03-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.