Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-06-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa đông năm 1998. Tôi không phải vì muốn trị bệnh, mà chỉ là cảm thấy Pháp này tốt nên muốn tu luyện. Bất kể gặp khổ nạn lớn thế nào cũng không thể làm lay động cái tâm kiên định tu luyện Đại Pháp của tôi.

Trước khi đắc Pháp tôi luôn là người ra quyết định cho mọi việc trong nhà. Nếu chồng tôi không thuận theo tôi, tôi liền không để cho anh được yên. Bất cứ khi nào cãi nhau với chồng, tôi cũng mắng anh ấy cho đến khi anh chịu thua và không lên tiếng được nữa. Sau đó, tôi còn tiếp tục quở trách anh rồi mới tính là xong chuyện.

Tuy nhiên, từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi bắt đầu cư xử như lên cơn sốt; anh ấy hoặc là đánh tôi hoặc là chửi tôi hay đập cửa với con dao trên tay. Con dao của anh đã để lại rất nhiều dấu vết trên tủ và cạnh giường. Nhờ được Sư phụ bảo hộ, tôi đã thoát khỏi mọi nguy hiểm có thể xảy ra.

Vào một buổi sáng nọ, khi tôi đang luyện công tại nhà của một người học viên gần đó, chồng tôi đã bực mình đến nỗi anh đã gây ra náo động lớn để quấy nhiễu việc luyện công của chúng tôi. Anh ấy làm ầm lên bằng cách đập phá đồ đạc và cuối cùng còn đập nát băng nhạc luyện công của tôi.

Một ngày nọ, tôi lên xe buýt vào thị trấn để tham dự một Pháp hội. Ngay khi chồng tôi nhận ra điều này anh ấy đã lôi tôi xuống khỏi xe buýt và bắt đầu đánh tôi. Một người đàn ông tốt bụng đã giúp tôi ngăn anh ấy lại, nhưng cuối cùng người đàn ông này đã bị đánh ngã xuống đất. Một lần khác, tôi đã tham gia học Pháp tại một ngôi làng lân cận và về nhà trễ một chút, và lần này chồng tôi lại giận đến mức anh lại quay sang đánh tôi một lần nữa. Tôi bảo anh rằng tôi không sai khi tu luyện Đại Pháp và trở thành một người tốt. Sau đó anh cầm con dao lên và chĩa về phía tôi. Tiếp đó, anh cầm một cây roi nhỏ và đe doạ tôi: “Nếu cô còn tiếp tục tu luyện, tôi sẽ tiếp tục đánh cô. Tôi không tin không trị được cô. Nói xem cô còn muốn tu luyện nữa hay không?” Tôi trả lời: “Luyện, tôi nhất định sẽ tiếp tục tu luyện Đại Pháp.”

Một đêm nọ khi tôi về nhà sau buổi học Pháp, tôi phát hiện thấy cổng nhà đã bị khoá và tôi không thể vào được trong nhà của mình. Sau đó tôi trèo qua tường để vào được trong sân nhà và phát hiện cửa nhà cũng bị khoá trái. Tôi phải vào phòng của mình qua đường cửa sổ và đi ngủ một cách lặng lẽ. Một lần khác, tôi lại đi học Pháp về muộn, tôi phát hiện thấy chăn, gối, nệm của mình đang ở trên mặt sân. Tôi cuộn chúng lại và đi vào nhà. Chồng tôi nói với tôi rằng: “Tôi không còn muốn cô ở đây nữa vậy sao cô còn về làm gì?” Sau đó anh ấy ném tất cả sách Đại Pháp của tôi qua cửa sổ.

Vào một ngày mùa đông rất lạnh, trong khi tôi đang giặt đồ bằng nước ấm trong chậu thì chồng tôi về. Sau đó anh đã bê nguyên chậu nước đó đổ lên đầu tôi, rồi xô tôi xuống sàn và đánh tôi, tôi đã phải cầu xin Sư phụ Lý cứu. Sau đó chồng tôi đưa tôi đến nhà của chú anh ấy, vì vợ của chú cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường khi tôi quay lại nhà sau vài hôm ở bên nhà chú.

Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận thức rất rõ về nhiệm vụ và trách nhiệm của mình. Tôi thường phối hợp với các học viên khác làm tốt ba việc. Thỉnh thoảng khi chồng tôi biết tôi ra ngoài để giảng rõ chân tướng cho mọi người, anh sẽ cho tôi một chầu thóa mạ.

Để ngăn không cho tôi luyện công, anh đã thử đủ mọi cách nhưng không gì có thể làm lay chuyển cái tâm muốn tu luyện Đại Pháp của tôi. Bất kể anh ấy có đối xử với tôi tệ đến thế nào đi nữa, tôi cũng không đánh lại mà sẽ chỉ cố gắng giải thích với anh. Nếu anh không nghe, tôi sẽ phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp tôi. Tôi tin chắc rằng mình nên trở thành một người tốt chiểu theo Chân–Thiện–Nhẫn. Đây là cơ hội duy nhất để tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể bỏ lỡ.

Bất cứ khi nào chồng tôi gây khó khăn cho tôi, tôi sẽ không bao giờ đối xử với anh theo cách mà anh đã làm. Sư phụ giảng:

“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chin, Chuyển Pháp Luân)

Tôi chỉ chịu đựng bằng cách nghe lời Sư phụ. Tôi sẽ làm hết mọi việc trong nhà, gồm cả nấu ăn. Vì chồng tôi có sức khỏe kém nên tôi sẽ cố đảm đương những việc nặng cả ở nhà lẫn ở ngoài đồng, quan tâm anh, chiếu cố anh.

Dần dần, tôi đã giảng rõ chân tướng cho anh: “Em khỏe vì em luyện công, em có thể làm được nhiều việc cả ở nhà lẫn ở ngoài đồng. Em cũng sẽ không tranh cãi với anh nữa. Vì sức khoẻ của anh không được tốt, nên em thường để anh thích làm gì thì làm. Em đang chăm sóc cho anh bằng cách nấu cho anh ăn và giặt quần áo cho anh. Anh nói cho em nghe xem em đã làm gì sai?” Chồng tôi nói: “Thực ra thì em là một người tốt nhưng anh chỉ là không muốn nhìn thấy em luyện công.” Tôi nói tiếp: “Nếu em không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, khi anh chửi em, em sẽ chửi lại. Chính Sư phụ là người đã dạy chúng em làm người tốt và khi làm việc gì thì nghĩ cho người khác trước, hướng nội khi xảy ra mâu thuẫn.” Chồng tôi nói: “Thực ra môn tu luyện này khá tốt. Anh không biết mình đã bị sao nữa. Bất cứ khi nào nhìn thấy em luyện công, là anh lại cảm thấy khó chịu và không thể tự chủ được.” Sau đó tôi đã phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố tà ác ở phía sau anh. Cuối cùng anh nói: “Anh đã làm đủ mọi cách để ngăn không cho em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cuối cùng anh đã thất bại. Em cứ tiếp tục tu luyện nếu em muốn.“

Tất cả các học viên Đại Pháp chúng ta là một chỉnh thể. Những thay đổi ở chồng tôi cũng là nhờ đến sự giúp đỡ của các học viên khác. Có lần khi chúng tôi xây bức tường bao quanh ngôi nhà của chúng tôi, tất cả các học viên đã đến giúp một tay. Mặc dù chúng tôi đều là phụ nữ đã ngoài 60 tuổi, nhưng chúng tôi làm việc rất nhanh và chăm chỉ. Ngay khi nhìn thấy việc này, chồng tôi đã rất vui và mỉm cười thật tươi. Bất cứ khi nào chúng tôi cần giúp đỡ, các học viên Pháp Luân Đại Pháp sẽ đến. Chứng kiến thấy họ tốt bụng như thế nào, chồng tôi đã thay đổi thái độ với Đại Pháp.

Năm ngoái khi chúng tôi đang làm bánh gạo, chồng tôi đã nói: “Chúng ta nên làm nhiều hơn một chút cho các học viên đã giúp đỡ chúng ta. Thông thường, họ hiếm khi đến đây; chúng ta nên mời họ đi ăn tối!”

Dần dần, tôi mở Cửu bình và nhạc do các học viên Đại Pháp biên soạn cho chồng nghe. Anh thích nghe và đã hiểu ra được bản chất xấu xa của Đảng Cộng sản. Đôi khi chồng tôi cũng cùng tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Bây giờ khi tôi ra ngoài để dán các áp phích giảng rõ chân tướng, chồng tôi sẽ giúp bằng cách chở tôi vòng vòng bằng chiếc xe máy của anh. Khi anh nghe tôi giảng rõ chân tướng cho mọi người, anh sẽ dạy tôi thêm kỹ năng nói chuyện. Khi tôi đi giao tạp chí giảng chân tướng cho một người nào đó, anh thường đề nghị giúp chở chúng đi. Ngoài ra anh còn giúp tôi phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở những ngôi làng khác. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi – Ngài đã cứu chồng tôi!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/18/388779.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/23/179018.html

Đăng ngày 04-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share