Bài viết của một đệ tử trẻ tuổi ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 27-06-2019] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện từ năm 13 tuổi và đã tu luyện được 19 năm.

Mê trong cõi hồng trần, không thể tu luyện vững chắc

Tôi đắc Pháp không lâu sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1999. Tôi thấy tính khí nóng nảy của bà thay đổi rất nhiều; bà trở thành một người tốt bụng và kiên nhẫn. Vì vậy, tôi đã quyết tâm tu luyện Đại Pháp và cũng đã có những thay đổi đáng kể cả về thể chất lẫn tinh thần. Cả một tủ thuốc tôi đều bỏ không uống nữa. Khi có xung đột với các bạn trong lớp, tôi có thể nhẫn được. Thành tích học tập của tôi cũng được cải thiện nhanh chóng.

Trong khi chúng tôi đắm mình trong niềm vui tu luyện Đại Pháp thì cuộc đàn áp đột nhiên ập tới vào tháng 7 năm 1999. Tất cả các phương tiện truyền thông đều nói xấu và phỉ báng Đại Pháp. Mẹ tôi và các đồng tu khác đã nhiều lần đến các cơ quan hữu quan để kháng cáo, họ đã bị quấy rối, đe dọa, phân biệt đối xử và bị bức hại. Mặc dù bản thân cũng cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng tôi không bao giờ ngừng tu luyện và tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp: cứu độ chúng sinh.

Tuy nhiên, khi tôi lớn lên, tôi bị những cám dỗ của người thường can nhiễu. Tôi học Pháp ít hơn nhiều và chỉ luyện công vào cuối tuần. Tôi nghiện nghe nhạc, đọc tiểu thuyết và xem các bộ phim truyền hình. Vào năm cuối trung học, tôi thậm chí còn chểnh mảng việc học hành, và chỉ miễn cưỡng làm ba việc khi mẹ tôi giục. Tôi cũng biết đó không phải là một trạng thái tốt, nhưng tôi cảm thấy rất khó thay đổi.

Tôi một tay nắm lấy Thần một tay nắm lấy con người, mê mờ như vậy trong suốt vài năm.

Tín Sư tín Pháp, chính niệm vượt quan

Vài năm trước, cơ thể tôi không được thoải mái. Tôi bị áp lực trong công việc hằng ngày và phải nghỉ việc ở nhà trong sáu tháng. Trong thời gian đó, tôi bắt đầu học thuộc Pháp. Tôi yêu cầu bản thân phải ghi nhớ ít nhất hai trang trong cuốn Chuyển Pháp Luân và ba bài thơ Hồng Ngâm. Tôi thấy rằng những đoạn Pháp tôi học thuộc mỗi ngày chính là Pháp tôi cần để chỉ đạo tôi giải quyết các vấn đề tâm tính của mình. Càng học thuộc Pháp, tôi càng ngộ ra được nhiều hơn. Sau đó, tôi tìm được một hạng mục Đại Pháp phù hợp để làm. Thời gian đó, mẹ con tôi đều tu luyện ổn định mỗi ngày.

Tuy nhiên, tình trạng ổn định đó đã bị gián đoạn khi chúng tôi bị bắt. Tôi tiếp tục đọc Luận ngữ và phát chính niệm trong khi bị bắt giữ tại đồn cảnh sát. Tuy nhiên, tâm sợ hãi liên tục xuất hiện trong tâm trí của tôi.

Khi họ đưa tôi từ đồn cảnh sát đến một trung tâm tẩy não, tôi thực sự sợ hãi: Tôi có bị tra tấn không? Họ sẽ buộc tôi cung cấp thông tin về các học viên khác? Lời giảng của Sư phụ đột nhiên đi vào tâm trí tôi,

“Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo
Niệm nhất chính — Ác tựu khoa” (Phạ xáHồng Ngâm II)

Tôi liền tự nhủ: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, không ai có thể làm hại ta.” Buổi tối, họ cố ép tôi cung cấp thông tin chi tiết về những gì mẹ tôi và tôi đang làm. Họ dọa sẽ không bao giờ thả tôi ra trừ khi tôi cho cung cấp cho họ thứ họ muốn. Tôi từ chối trả lời; Tôi đã kiên định. Họ quyết định tiếp tục nói chuyện với tôi vào ngày hôm sau.

Nửa đêm, tôi khóc và cầu xin Sư phụ hãy cứu tôi: “Thưa Sư phụ, đây không phải là nơi con nên ở lại. Mẹ con vẫn còn ở trong tù, và con phải ra ngoài để giải cứu bà. Con xin hứa sẽ không phản bội Đại Pháp hoặc các đồng tu; xin Sư phụ gia trì cho con.”

Sáng hôm sau, tôi yêu cầu được nói chuyện với người của Phòng 610 và các quan chức của Ủy ban Chính trị và Pháp lý. Tôi đã kể về những thay đổi mà mẹ con tôi đã trải qua sau khi chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tuyên bố rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ niềm tin của mình. Tôi yêu cầu họ thả tôi ra ngay lập tức. Lúc đầu, họ không chấp nhận, sau đó họ dần dần thay đổi và nói sẽ suy nghĩ về đề nghị của tôi. Trong suốt quá trình đó, tôi tiếp tục đọc nhẩm Pháp:

“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Tôi phát chính niệm trong một thời gian dài. Kết quả họ đã thả tôi vào sáng ngày thứ ba. Sau khi trở về nhà và nhìn thấy căn phòng trống trải, tôi thấy rất nhớ và lo cho mẹ. Tôi chưa bao giờ xa bà; bà nấu cơm cho tôi ăn, dẫn tôi đi học Pháp, chia sẻ với tôi vào buổi tối và đưa tôi ra ngoài giảng chân tướng. Liệu có phải bà đang bị tra tấn trong tù? Liệu có phải mẹ tôi đang tuyệt thực không? Câu nói của viên cảnh sát vang lên trong đầu tôi: “Mẹ của cậu nhận mọi trách nhiệm chỉ để bảo vệ cậu. Nhưng cậu không dám thừa nhận bất cứ điều gì!”

Cả đêm tôi không thể ngủ được và tôi đã cầu xin Sư phụ một lần nữa: “Xin Sư phụ hãy giúp con, con thực sự không thể buông được tình với mẹ của con!” Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi, tất cả chúng ta đều là đệ tử của Sư phụ. Chúng ta càng kiên định trong cơn hoạn nạn, Sư phụ càng dễ dàng giúp đỡ hơn. Khổ nạn đang khảo nghiệm xem liệu chúng ta có thể buông bỏ các chấp trước hay không. Tôi chợt nhận ra rằng chính cựu thế lực đã lợi dụng các chấp trước của tôi để bào mòn ý chí của tôi. Tôi không thể bị chúng đánh lừa. Sau đó, tôi tự yêu cầu bản thân học Pháp và đọc to Pháp. Tôi cảm thấy tâm càng ngày càng trở nên tĩnh hơn!

Hướng nội tìm, tướng do tâm sinh

Một số vấn đề về tâm tính khác đã can nhiễu nghiêm trọng đến tôi. Một là tâm oán hận. Một số bạn đồng tu nói với tôi: “Có lẽ mẹ cậu có tâm sợ hãi, vị tư, v.v.,” tôi cảm thấy oán trách câu nhận xét đó: “Bạn nên giúp đỡ bằng cách đến đồn cảnh sát để yêu cầu họ thả mẹ tôi ra và tập trung vào việc phát chính niệm cho bà ấy. Với những suy nghĩ tiêu cực như vậy, làm sao bạn có thể tập trung làm việc đó đây? Hơn nữa, Sư phụ giảng rằng mọi học viên đều cần hướng nội, tại sao lại luôn nhìn vào người khác?”

Thứ hai là tâm tật đố. Tôi nghĩ rằng trong sáu tháng qua, mẹ con tôi đều tinh tấn. Tại sao chúng tôi phải chịu đựng điều này, trong khi những người không tinh tấn thì lại không sao cả?

May mắn thay, khi ấy hai học viên đã nhắc nhở tôi cần học Pháp nhiều hơn và hướng nội để buông bỏ chấp trước oán hận và tật đố. Tôi bình tĩnh lại và tập trung vào việc học Pháp. Tôi nhận ra rằng tôi nên hướng nội vô điều kiện. Tất cả những bình luận tiêu cực là để nhắc nhở tôi hãy buông bỏ cái tình dành cho mẹ. Tình cảm là không ổn định và nên thay vào đó là lòng từ bi. Về ma nạn của chúng tôi, Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Chính là tại tình huống có ma can nhiễu này mới có thể thể hiện được chư vị có thể tu được hay không, chư vị có thể thật sự ngộ Đạo được hay không, chư vị có thể bị can nhiễu không, có thể kiên định vào pháp môn này không.” (Bài giảng thứ sáuChuyển Pháp Luân)

Khi tôi buông bỏ các chấp trước, tình hình đã cải biến. Nhiều đồng tu thay phiên nhau phát chính niệm cho mẹ tôi. Thông qua chia sẻ, chúng tôi cũng thống nhất rằng việc bức hại mẹ tôi không phải là vấn đề của riêng bà; rằng chúng tôi nên tạo thành một chỉnh thể phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực bằng chính niệm của tập thể.

Một số học viên đã thu thập tên và số điện thoại của các thủ phạm chịu trách nhiệm trong việc bức hại mẹ tôi và công bố trên trang web Minh Huệ. Một số người khuyến khích tôi thuyết phục các thành viên chưa phải là học viên trong gia đình tôi tham gia giải cứu mẹ tôi.

Khi biết rằng mẹ tôi đã kiên trì tu luyện và giảng chân tướng trong trại giam, tôi buông hoàn toàn tâm lo lắng cho bà. Tôi biết bà đang làm mọi việc theo yêu cầu của Sư phụ và sẽ sớm được thả ra. Chưa đầy một tháng sau, bà đã thoát ra khỏi hắc ngục đó bằng chính niệm của mình với nguyên nhân giả tướng là nghiệp bệnh.

Đây là giai đoạn cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp. Tôi vẫn còn nhiều chấp trước cần phải từ bỏ. Chỉ bằng cách nắm bắt cơ hội cuối cùng này và nghiêm túc yêu cầu bản thân suy nghĩ và hành động theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi mới có thể viên mãn cùng Sư phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/27/青年弟子-魔难志不移-正信展神威-377123.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/31/178663.html

Đăng ngày 08-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share