Bài viết của một đệ tử ở thành phố Langfang, tỉnh Hồ Bắc
[MINH HUỆ 10-06-2008] Tôi tin tất cả chúng ta đều cảm thấy như thế này trước đây: Điều mà con người nói hay làm cho chúng ta tổn thương đều là vì những chấp trước người thường của chúng ta. Khi những chấp trước con người nổi lên, chúng ta muốn loại trừ chúng nhưng thấy rất khó để làm được như vậy. Trên thực tế, có thể chúng không phải lúc nào cũng khó để loại trừ.
Tôi biết một học viên tên là Amy. Cô ấy làm công tác sản xuất các tài liệu giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công trong một thời gian nhưng sau đó cô ấy đã từ bỏ tất cả việc đó. Cô ấy chỉ sống cuộc sống riêng của cô. Một bạn đồng tu đã liên lạc với cô ấy để yêu cầu cô ấy giúp đỡ. Bạn đồng tu đó nói rằng: “Amy đã quyết định rằng cô ấy không thể làm việc đó nữa. Chúng ta nên yêu cầu cô ấy trả lại máy tính để chúng ta có thể đưa cho một học viên khác sử dụng. Vì cái máy tính đó là do các bạn đồng tu mua và nó không phải là của Amy.”
Đây là một thử thách đối với tôi. Tôi rất chấp trước vào hình ảnh tốt đẹp của mình và thấy rất khó để đặt ai đó vào một hoàn cảnh khó xử. Tôi không thể nói Amy trả lại máy tính nếu cô ấy không muốn sản xuất tài liệu nữa. Trên thực tế, tôi không muốn nói những điều như vậy với cô ấy. Các bạn đồng tu đã nhắc tôi mấy lần nhưng tôi vẫn không thể thúc ép mình làm điều đó. Sau một thời gian, trạng thái tu luyện của Amy trở nên xấu hơn. Tôi đã nghĩ: “Mình không thể cho phép Amy tiếp tục như vậy. Mình phải có trách nhiệm với Pháp, với các bạn đồng tu và với chúng sinh!” Sau khi tôi ngộ ra điều này, tôi đã loại bỏ tất cả tình cảm và tôi đã gọi điện cho Amy để lấy lại máy tính.
Tôi đã học được một bài học sâu sắc về những vấn đề xoay quanh những địa điểm sản xuất tài liệu giảng rõ sự thật. Hai năm trước, tôi biết được rằng cảnh sát có thông tin về hai bạn đồng tu làm công tác sản xuất tài liệu giảng rõ sự thật nhưng tôi đã không thể tới bảo họ rời đi. Nó đã dẫn đến việc cảnh sát lục soát nhà của họ và bắt cả hai người họ. Một người trong số họ đã bị kết án 5 năm tù và người kia đã không chịu nổi sự tra tấn khi bị bắt giam và đã từ bỏ Pháp Luân Công. Đó là thời kỳ đau khổ nhất trong việc tu luyện của tôi. Tôi tự trách và căm ghét bản thân mình. Tôi đã khóc cho tới khi nước mắt cạn khô. Tôi đã tự hỏi mình: “Tại sao tôi không bảo họ chuyển đi? Nếu tôi bảo họ rời đi, họ đã không bị bắt”. Tôi không biết điều gì đã ngăn cản tôi yêu cầu họ rời đi, nhưng tôi đã thề phải tìm ra nguyên nhân gốc rễ là gì. Nhưng tôi đã không thể xác định được nguyên nhân gốc rễ vì tôi đã không vượt qua khỏi tầng thứ tu luyện của tôi vào thời gian đó; tuy nhiên, tôi vẫn kiên định để tìm ra nguyên nhân căn bản. No vẫn không được tìm thấy cho đến một năm sau đó tôi đã nhận ra nguyên nhân gốc rễ đó là tôi đã không có tinh thần trách nhiệm. Tôi thiếu tinh thần trách nhiệm với các bạn đồng tu.
Từ kinh nghiệm đau đớn này và từ những trường hợp khác của các bạn đồng tu chịu đựng đau khổ vì bị tra tấn tàn bạo và mất đi cuộc sống họ, cuối cùng tôi đã nhận ra rằng chúng ta phải có trách nhiệm với Pháp, với các bạn đồng tu và với chúng sinh trong mọi lúc. Bằng việc làm như vậy, chúng ta sẽ có thể bước đi một cách vững chắc trên con đường tu luyện của chúng ta, làm tốt ba điều và cứu độ chúng sinh.
Tôi đã học được nhiều điều về bản thân trong phương diện này. Có lẽ cũng có nhiều bạn đồng tu chia sẻ cùng chấp trước giống như tôi. Đôi khi tôi cảm thấy muốn bỏ qua một người mà không tiếp nhận sự thật về Pháp Luân Công. Nhưng khi tôi nghĩ: “Tôi phải cứu bạn, nếu không bạn sẽ bị tiêu huỷ”, người đàn ông bỗng nhiên tiếp thu sự thật và được cứu. Khi tôi cảm thấy mọi người làm tổn thương tình cảm của tôi và tôi nghĩ rằng tôi không được gây ra bất kỳ thiệt hại nào cho Đại Pháp, sau đó bỗng nhiên mọi thứ trở nên tốt đẹp. Đôi khi tôi cảm thấy thích gọi điện cho một bạn đồng tu cho tiện nói chuyện, nhưng tôi gạt bỏ suy nghĩ đó vì tôi nhớ rằng tôi không được mang bất kỳ rắc rối nào đến cho cô và tôi phải có trách nhiệm với các bạn đồng tu.
Tôi đưa ra những ví dụ này để minh hoạ một điều: Bất kể mọi thứ xuất hiện phức tạp và khó khăn đến đâu, chúng ta nên nghĩ đó là để chúng ta loại bỏ những chấp trước con người của chúng ta, chúng ta nên nhớ phải có trách nhiệm với Pháp, với các bạn đồng tu và với chúng sinh. Như vậy chúng ta sẽ thấy tất cả những chấp trước con người này đột nhiên biến mất và mọi điều trở nên rất đơn giản.
Sư Phụ giảng:
“Một vài người cũng biết rằng đó là không tốt, nhưng họ vẫn không thể từ bỏ. Trên thực tế, để tôi nói cho chư vị biết đó là vì họ chưa có tư tưởng đúng đắn để chỉ đạo họ, và nó sẽ không dễ cho họ để từ bỏ theo cách đó.” (Vấn đề ăn thịt” trong bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Tôi thấy rất khó để loại trừ những chấp trước con người vì tôi không có những tư tưởng đúng đắn để chỉ đạo bản thân. Nói cách khác, tôi đang bị kẹt lại ở tầng cấp tu luyện hiện nay của tôi. Tất nhiên, điều đó sẽ làm nó rất khó để loại trừ những chấp trước con người của tôi.
Những chấp trước con người chỉ có thể thao túng những người ở tầng thứ thấp. Khi chúng ta có những tư tưởng đúng đắn về trách nhiệm với Pháp, với các bạn đồng tu và với chúng sinh, là chúng ta đang đặt mình trên một tầng thứ cao hơn. Tự nhiên những chấp trước con người tầng thấp kia sẽ biến mất. Từ bi, lý trí và trí huệ sẽ thay thế những chấp trước con người tầng thấp kia.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/6/10/180019.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/6/18/98247.html
Đăng ngày 23-6-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản