Bài viết của Đông Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-04-2019] Tôi làm việc bán thời gian. Khi tôi đọc ngày càng nhiều các bài giảng Pháp của Sư phụ, thì tôi nhận ra tầm quan trọng của việc tu luyện và trách nhiệm trọng đại của việc làm tốt ba việc. Bởi vậy bất kể là tôi làm việc ở đâu, tôi đều nắm lấy cơ hội để giảng chân tướng về Đại Pháp cho tất cả mọi người mà tôi có duyên gặp gỡ.
Đồng nghiệp của chị dâu tôi là cô Trần đã đề nghị tôi tới giúp việc nhà cho cô ấy vào tháng 1 năm 2017. Tôi cảm thấy miễn cưỡng bởi tôi không có kinh nghiệm làm quản gia. Nhưng quan trọng hơn, tôi thấy rằng việc này sẽ lãng phí quá nhiều thời gian mà tôi có thể dốc sức làm các việc mà một học viên nên làm. Nhưng cô Trần vẫn khăng khăng muốn vậy, nên tôi đã đồng ý, ít nhất là tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.
Khi chúng tôi gặp nhau, tôi nói với cô ấy trước: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, điều đó có nghĩa là tôi không thể sát sinh. Bởi vậy, có lẽ tôi không phải là người thích hợp để nấu ăn cho cô. Tôi cũng học các bài giảng Pháp hai giờ đồng hồ mỗi tối và thức dậy vào sáng sớm để luyện công. Tôi có thể sẽ làm phiền tới sự nghỉ ngơi của cô”.
Cô ấy nói rằng yêu cầu của tôi không thành vấn đề. Cô ấy cho tôi nghỉ một ngày trong tuần, và tôi được ở một mình sau 7 giờ tối mỗi ngày. Tôi sống ở tầng một và phòng ngủ của gia đình ở trên tầng hai và tầng ba. Họ không yêu cầu tôi đi mua đồ tạp hoá, và họ sẽ giết thịt những con cá hoặc gà nếu họ mua chúng.
Kể từ khi tôi ngộ được rằng đây chính là an bài của Sư phụ, cô Trần và gia đình của cô ấy hẳn là các chúng sinh đang đợi được nghe chân tướng Đại Pháp. Cô ấy đã không hề lảng tránh việc tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và thậm chí còn cấp cho tôi thời gian và địa điểm để học Pháp và luyện công!
Tôi nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp, rằng pháp môn này đã được phổ truyền rộng khắp hơn 100 quốc gia trên thế giới, và chỉ tại Trung Quốc môn tu luyện này mới bị bức hại.
Tôi cũng nói với cô ấy về việc sức khoẻ của tôi đã được cải thiện như thế nào và nội tâm của tôi trở nên điềm tĩnh và an hoà ra sao sau khi tôi tu luyện. Tôi nói với cô ấy sự thật về “Vụ tự thiêu giả trên Quảng trường Thiên An Môn”. Cô ấy lắng nghe chăm chú và còn đặt ra rất nhiều câu hỏi để giải khai các khúc mắc của cô ấy. Cuối cùng, tôi đã đồng ý làm việc cho cô ấy.
Sau khi bắt đầu công việc, tôi thường thức dậy lúc 4 giờ sáng để luyện công và phát chính niệm vào lúc 6 giờ. Sau đó, tôi bắt đầu làm việc nhà và bận rộn cho tới 6 giờ chiều mà không nghỉ ngơi. Vì họ mới chuyển đến đây, ngôi nhà mới này là một mớ hỗn độn, với những bộ quần áo bẩn, giày dép và ga trải giường ở khắp mọi nơi. Tôi quyên góp những bộ quần áo họ không mặc làm từ thiện và sắp xếp phần còn lại theo người mặc và thời tiết. Sau đó, tôi xếp chúng vào trong tủ quần áo của từng người và dán nhãn. Sau ba tuần, tầng ba của ngôi nhà đã sạch tinh tươm. Cả gia đình họ đã thốt lên rằng căn nhà của họ chưa bao giờ sạch sẽ đến vậy.
Cô Trần thoái Đảng
Cô Trần vô cùng hài lòng với công việc của tôi. Ba ngày sau khi tôi bắt đầu, tôi trở nên kiệt sức và khát nước vì đã làm việc quá nhiều, nhưng tôi không thể tìm thấy cốc để uống nước. Vì thế, khi nhìn thấy một ít hoa quả ở trên bàn, tôi đã ăn một quả táo mà không hề suy nghĩ. Tối hôm đó, răng của tôi bắt đầu đau nhức. Tôi hướng nội và nhận ra rằng mình không nên ăn quả táo đó khi chưa xin phép, vì đó chính là ăn cắp.
Sau khi cô Trần từ chỗ làm trở về nhà vào ngày hôm sau, tôi đã xin lỗi cô ấy. Cô ấy nói không sao cả, nhưng tôi trả lời: “Tôi là một học viên, vì thế tôi nên tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp”.
Răng tôi đã ngừng đau sau ba ngày. Sau đó tôi nói với cô Trần những câu chuyện về thiện ác hữu báo, về cuộc bức hại Pháp Luân Công, và việc thu hoạch nội tạng sống từ các học viên. Cô ấy lắng nghe một cách chăm chú và sau đó đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Mẹ của cô Trần thoái Đảng
Mẹ của cô Trần và tôi đều ở tuổi 63. Bà ấy lo rằng tôi sẽ làm việc quá sức, nên bà ấy luôn bảo tôi hãy nghỉ ngơi. Tôi nói với bà ấy rằng tôi vẫn ổn vì chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, và chúng tôi có Sư phụ Lý và Đại Pháp bảo hộ. Cho dù chúng tôi có mệt mỏi đến đâu, miễn là chúng tôi vẫn đọc sách Đại Pháp và luyện công, chúng tôi sẽ có đủ năng lượng để làm những việc cần làm. Tôi nói với bà ấy về lợi ích của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và những câu chuyện thiện ác hữu báo. Bà ấy trở nên dễ tiếp nhận và hỏi mượn tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi đọc sách, bà ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Con gái cô Trần thoái Đoàn thanh niên
Con gái cô Trần là một học sinh cấp 2 hiếu học. Để gần gũi hơn với cháu, tôi đã nấu những bữa ăn ngon miệng và dọn dẹp phòng của cháu hàng ngày. Cuối cùng, cháu đã bắt đầu chú ý tới tôi.
Một buổi chiều khi tôi đang ăn trưa cùng với cháu và cô Trần, tôi đã giảng chân tướng cho cháu và nói về “Vụ tự thiêu giả tại Quảng trường Thiên An Môn”. Mẹ cháu đã nói với cháu rằng đó là một trò lừa bịp của ĐCSTQ.
Cháu đã đồng ý thoái khỏi Đoàn thanh niên và còn nhận một chiếc bùa hộ mệnh Đại Pháp. Tôi nói với cháu rằng nếu cháu thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, điều đó sẽ có ích cho việc học của cháu.
Một ngày nọ, cháu nói với mẹ cháu rằng cháu đã niệm cụm từ đó trước khi làm bài kiểm tra và cuối cùng cháu đã đạt được điểm số cao hơn trước đó. Mẹ cháu cảm thấy rất thích thú.
Chồng của cô Trần cuối cùng cũng thoái Đảng
Chồng cô Trần là hiệu trưởng của một trường học. Anh ấy phải làm việc trong thời gian dài và sức khoẻ không được tốt, vì thế tôi chắc chắn rằng anh ấy phải dùng thuốc mỗi ngày. Thật khó mà tìm được thời gian thích hợp để giảng chân tướng cho anh ấy. Ban đầu, chồng cô Trần không muốn nghe, thậm chí còn không cho tôi nhắc đến cụm từ “Pháp Luân Đại Pháp”. Anh ấy lo lắng sẽ bị mất việc. Anh ấy cũng từ chối đọc các tài liệu liên quan đến Đại Pháp mà tôi đưa cho anh.
Tôi biết anh ấy cần thêm thời gian. Tôi phát chính niệm cho anh ấy mỗi ngày để thanh lý tất cả các nhân tố tà ác đang cản trở việc anh ấy minh bạch chân tướng. Sau đó, tôi nói với anh ấy rằng nếu anh thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, thì điều đó sẽ khiến sức khoẻ của anh ấy trở nên tốt hơn. Anh ấy đã không nói gì cả.
Tôi đã đọc được một bài chia sẻ hay trên trang web Minh Huệ nói về việc một học viên đã vượt quan nghiệp bệnh thông qua tu luyện như thế nào. Tôi đưa bài chia sẻ trên điện thoại cho anh ấy xem và anh ấy đã đọc nó. Sau đó, anh ấy hỏi tôi một số câu hỏi và tôi đã giảng chân tướng cho anh. Anh ấy đã thực sự lắng nghe tôi nói. Sau đó, tôi đã nói chuyện với anh ấy thêm vài lần nữa và anh ấy đã không còn sợ hãi. Tuy nhiên, tôi đã không đề nghị anh ấy thoái Đảng ngay lập tức bởi tôi muốn anh ấy hiểu thấu đáo chân tướng trước khi thoái Đảng.
Thật khó để tìm được thời gian nói chuyện với anh, vì anh ấy đi làm từ sáng sớm và tới khuya mới trở về nhà. Vì thế, tôi đã cầu xin Sư phụ an bài cho tôi một cơ hội khác.
Vào ngày làm việc cuối cùng của tôi, anh ấy trở về nhà ăn trưa vào buổi chiều. Tôi đã xin Sư phụ ban cho tôi trí huệ để cứu người đàn ông này. Anh ấy đi vào bếp và tôi nói với anh rằng tôi sẽ rời đi vào ngày hôm đó. anh ấy nói rằng bản thân rất hài lòng với công việc của tôi và cố gắng thuyết phục tôi ở lại.
Tôi đã giảng chân tướng cho anh một lần nữa, bắt đầu từ tầm quan trọng của sức khoẻ của anh ấy cho tới nguyên lý thiện ác hữu báo. Tôi nói về cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp và việc thu hoạch nội tạng từ các học viên còn sống. Cuối cùng, anh ấy đã hiểu và tin rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Tôi hỏi anh ấy có muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ không và anh ấy đã đồng ý. Vào lúc đó, tôi cảm thấy thân tâm nhẹ nhõm và thầm cảm tạ Sư phụ.
Việc này giống như những gì Sư phụ giảng:
“… tu tại tự kỷ, công tại sư phụ”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân).
Mọi thứ đều là do Sư phụ an bài.
Bố mẹ, anh rể của cô Trần, bản thân cô ấy và chồng cô đều là Đảng viên. Tôi đã giảng chân tướng cho tất cả họ và thuyết phục họ thoái Đảng. Nhiều người cũng nhận bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp.
Vì hầu hết họ đều là giáo viên, họ có thể ảnh hưởng tới nhiều người, và tôi hy vọng họ sẽ khởi được tác dụng chính diện đến sự giải thể của tà đảng.
Vào ngày cuối cùng, cô Trần đã trả tôi 3.000 Nhân dân tệ, nhiều hơn 200 tệ so với thoả thuận trước đó. Tôi nói với cô ấy rằng, là một học viên, tôi không thể nhận số tiền thừa đó. Chồng cô ấy đã cố gắng đưa cho tôi phiếu mua sắm trị giá 200 tệ, nhưng tôi cũng từ chối không nhận.
Cô Trần lái xe đưa tôi trở về nhà. Ngồi trong xe, cô ấy đã nói một số điều khiến tôi thực sự cảm động. Cô ấy nói rằng: “Cháu có một người bạn tốt có chồng làm việc ở một đồn cảnh sát. Cháu nhận ra rằng chồng cô ấy làm việc cho Phòng 610, một tổ chức ngoài pháp luật đã tham gia vào việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Cháu đã nói với cô ấy rằng hãy nói chuyện với chồng cô ấy về những ảnh hưởng xấu cho anh ấy khi làm việc tại đó”.
Điều này để lại cho tôi nhiều suy ngẫm – khi một người thường minh bạch chân tướng, anh ấy hoặc cô ấy sẽ tự nhiên nỗ lực giúp người khác và có ảnh hưởng chính diện. Tất cả chúng sinh đều đến vì Đại Pháp. Tôi đáp lại cô ấy: “Cháu là một người tốt. Cháu đã lên tiếng vì Đại Pháp, vì thế cháu nhất định sẽ được phúc báo”.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/6/380373.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/27/178221.html
Đăng ngày 30-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.