Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-03-2019] Mỗi buổi sáng sau khi học Pháp, bất kể trời nắng hay mưa, tôi đều đi ra ngoài để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.
Lúc đầu, tôi đã chọn người để nói chuyện. Một lần khi đang đi cùng học viên khác, tôi để ý thấy một người đàn ông dáng vẻ như xã hội đen với hình xăm trên hai cánh tay. Tôi định bỏ qua không nói chuyện với anh ấy, nhưng đồng tu muốn tôi vẫn thử nói chuyện. Vậy nên tôi đã bỏ qua những suy nghĩ phụ diện, bước tới nói với anh ấy: “Anh có biết rằng rất nhiều người Trung Quốc đang thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không?”
Anh ta hỏi tôi muốn gì và tôi trả lời: “Tôi không muốn tiền hay thứ gì của anh. Chỉ là tôi không muốn anh bị liên lụy khi cựu lãnh đạo của ĐCSTQ phải trả giá cho tội ác của ông ta. Hãy thoái xuất khỏi những tổ chức của ĐCSTQ mà anh đã gia nhập.”
Anh ấy mỉm cười và nói rằng các học viên đã nói về việc thoái đảng khi anh còn ở trong tù. Anh ấy đã biết Đại Pháp là tốt nhưng vẫn chưa thoái. Tôi nói: “Đây chính là lúc để thoái. Tôi làm giúp anh nhé?” Anh ấy vui vẻ đồng ý.
Tới cuối ngày hôm đó, phần lớn nỗi sợ hãi trong tôi đã biến mất. Tôi nghĩ trong tâm: “Nếu hôm nay tôi bỏ qua người đàn ông đó, liệu anh ấy còn có cơ hội nào khác để thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó nữa không? Nếu Sư phụ an bài cho tôi cứu ai đó, mà vì quan niệm của bản thân tôi lại bỏ qua người đó, đây sẽ là tội lỗi rất lớn!”
Chú ý đến việc hướng nội
Một ngày nọ, tôi ghé qua nhà dì trước khi ra ngoài nói chuyện với mọi người. Vì tôi cần về nhà trước giờ trưa để phát chính niệm, tôi chỉ có thời gian nói chuyện với vài người, và không ai trong số họ đồng ý thoái đảng.
Tôi đã rà soát lại bản thân để tìm nguyên nhân tại sao. Tôi nhận ra rằng tôi nên tới nhà dì sau khi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi đã không ưu tiên việc cứu người, và tôi đã không tu khẩu khi ở nhà dì.
Khi tôi phối hợp với một đồng tu, bà ấy nói: “Tôi quá mệt mỏi vì việc đồng áng, và chồng tôi thấy khó chịu khi tôi mệt mỏi và ít làm việc nhà hơn.”
Tôi nói: “Chị đã trên 60 tuổi. Chị không nên làm việc đồng áng nữa, mà nên tìm công việc gì khác như dọn dẹp. Như thế chị có thể tự kiếm tiền và không bị chồng khống chế. Ông ấy nên tự mình làm việc đồng áng.”
Người học viên đó nói: “Chồng tôi không thể làm gì ngoài việc đồng áng vì đây là việc duy nhất ông ấy biết. Nếu tôi không giúp chồng, ông ấy sẽ không thể cáng đáng tất cả.”
Tôi đã hướng nội và nhận ra tôi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi những tuyên truyền của đảng và tự cho rằng bản thân đúng đắn. Tôi không hề nhận ra những lời khuyên của tôi có thể gây ra căng thẳng giữa vợ chồng bà và dẫn đến sự chia rẽ. Nếu có những tư tưởng xấu như thế, làm sao tôi có thể cứu người? Tôi ngay lập tức phát chính niệm để loại trừ chúng. Ngày hôm sau, tôi đã có được đột phá khi giảng chân tướng.
Khi tôi phối hợp với một học viên lớn tuổi, bà nói rằng sử dụng tên thật để thoái đảng là tốt nhất, vì nó không bị trùng. Tôi đã đồng ý.
Ở trên phố chúng tôi nói chuyện với một người bán hàng rong đồng ý thoái đảng nhưng lại do dự khi sử dụng tên thật. Nhìn thấy anh ấy đang lưỡng lự trong khi có khách hàng đang đợi, tôi mau chóng cho anh ấy một hóa danh và giúp anh ấy thoái. Học viên kia thấy khó chịu và liên tục chỉ trích tôi.
Chúng tôi tiếp tục, bà đã thuyết phục được một số người khác thoái đảng. Bà nói với tôi với giọng bề trên khiến tôi không thoải mái. Khi tôi dừng lại nói chuyện với ai đó, bà không để ý và vẫn bước đi. Tôi nghĩ: “Tôi sẽ không đuổi theo bà. Tôi muốn ở lại một mình.”
Tôi hướng nội tìm và nhận thấy mình không chịu được khi bị chỉ trích. Tôi cũng tật đố với khả năng thuyết phục nhiều người thoái đảng của bà. Tôi đã phát chính niệm để trừ bỏ những tư tưởng xấu này.
Sau này chúng tôi phối hợp cùng nhau một vài lần. Vì tôi đã buông bỏ những chấp trước của lần đầu nên chúng tôi phối hợp rất tốt.
Một lần, khi đồng tu nói chuyện với một người đàn ông từ chối thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi đã nói chuyện với ông ấy, và ông ấy đồng ý thoái. Tôi cảm thấy tự mãn và nghĩ rằng mình có bản sự hơn cô ấy.
Tôi ngay lập tức nhận ra rằng mình đang chiếm công của người khác, bởi mọi việc đều do Sư phụ giúp đỡ và là kết quả của sự phối hợp của các học viên. Đó không phải là bản sự của tôi. Tôi cảm thấy đây là dấu hiệu của tự tâm sinh ma, và tôi cần phải cảnh giác.
Trong nhiều trường hợp cụ thể, như khi nói chuyện với một nhóm hoặc những người có nhiều quan niệm không đúng đắn, việc phối hợp với học viên khác sẽ rất hữu hiệu. Chẳng hạn, nếu có người đi cùng trẻ em, tốt nhất một học viên sẽ nói chuyện với phụ huynh trong khi người khác phát chính niệm. Khi cha mẹ đồng ý thoái, sẽ dễ dàng thuyết phục đứa trẻ thoái xuất khỏi đội thiếu niên.
Nếu cha mẹ không muốn thoái, chúng ta cần giải thích sâu hơn để giúp họ hiểu. Học viên còn lại nên nói chuyện với đứa trẻ và ít nhất có thể giúp cháu bé thoái xuất khỏi đội thiếu niên.
Không quan trọng rằng ai là người thuyết phục thoái đảng thành công, hay người đó thuyết phục được bao nhiêu người thoái đảng. Mấu chốt ở chỗ chúng ta dụng tâm vào làm.
Khi giảng chân tướng, chúng ta nói chuyện với nhiều kiểu người khác nhau. Có người cảm ơn chúng ta, cũng có kẻ chửi rủa chúng ta. Chúng ta không ôm giữ tâm oán hận, bởi chúng ta biết họ làm vậy là do họ chưa hiểu chân tướng. Chúng ta cần tiếp tục từ bi đối đãi với họ và làm những việc Sư phụ mong muốn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/2/讲真相中-随时向内找去执著-382508.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/25/177757.html
Đăng ngày 29-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.