Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 06-03-2019] Tôi năm nay 73 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Năm 2000, tôi đã bị bắt giam phi pháp tại trại lao động chỉ vì giữ vững đức tin vào Đại Pháp. Sau khi tôi được thả, Phòng 610 và cục an ninh nội địa ở khu vực vẫn muốn bắt tôi, mỗi năm đều tìm cớ bắt giữ tôi một lần.

Tuy nhiên tôi không chấp nhận tội danh nào, khi họ bắt tôi viết biên bản, tôi chỉ ghi vào đó sự thật về những việc làm xấu của nhân viên cục an ninh nội địa. Họ không thể làm gì được và phải thả tôi ra.

Tháng 4 năm 2004, tôi lại bị bắt và bị đưa đến trung tâm tẩy não một tháng sau đó. Tôi đã tuyệt thực để phản đối việc bị giam giữ bất hợp pháp. Tôi nói với họ rằng tôi sẽ công bố những tội ác của họ trên mạng. Một tuần sau, họ đã thả tôi ra.

Sau đó, họ đã tịch thu tiền lương và thu nhập hưu trí của tôi.

Phủ nhận bức hại về tài chính

Tôi quyết định phải đòi lại tiền lương và thu nhập hưu trí. Tôi đã viết một bức thư kháng nghị và đi tới Ủy ban giáo dục của địa phương.

Tôi đã gặp chủ nhiệm ủy ban. Khi tôi hỏi ông ấy về khoản lương, ông ấy hỏi: “Vẫn còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp à?” Tôi hỏi lại: “Tại sao tôi không thể tu luyện?” Nói chuyện một hồi lâu, ông ấy không đề cập gì đến chuyện tiền lương, tôi đành ra về tay trắng.

Sau khi về nhà, tôi đã viết hơn chục lá thư giảng chân tướng về Đại Pháp, sử dụng những trải nghiệm của bản thân làm ví dụ. Tôi cũng nhấn mạnh rằng Đại Pháp đã làm đạo đức xã hội đề cao trở lại, và những phỉ báng đều là ngụy tạo vu khống.

Tôi gửi các lá thư đến bộ phận chính trị của Ủy ban giáo dục và sau đó đến nói chuyện trực tiếp với người chủ nhiệm.

Khoảng tháng 11 năm 2012, chính quyền trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tổ chức một cuộc họp ở Bắc Kinh. Không khí trở nên rất căng thẳng.

Phòng 610 tăng cường đàn áp đối với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã gửi thư tới đồn cảnh sát, chính quyền thị trấn và các nhân viên chính quyền trong làng.

Trong thư, tôi nói rằng tiền lương của tôi bị tịch thu, điều đó là bất hợp pháp. Tuy nhiên, họ lại bao biện và không trả lại tiền cho tôi.

Sau khi thư được gửi đi, một cuộc họp đã nhanh chóng được tổ chức tại văn phòng của làng, gồm có trưởng đồn cảnh sát, các cảnh sát chịu trách nhiệm trong khu vực chúng tôi, phó chủ tịch thị trấn, và người đứng đầu chi bộ đảng.

Trong buổi họp, tôi đã nói với họ về việc tôi cảm thấy thế nào khi bị bức hại tài chính, và họ đã tỏ thái độ thấu hiểu và đồng cảm. Ngay lập tức người bí thư chi bộ đảng đã gỡ bỏ việc giám sát đối với tôi. Phó chủ tịch thị trấn và trưởng đồn cảnh sát nói với tôi rằng hãy đợi và họ sẽ tìm cách giải quyết, sau khi tôi nói cho họ biết về chân tướng Đại Pháp.

Tôi cũng được gọi tới tham dự một cuộc họp ở văn phòng thị trấn. Tham gia cuộc họp có hiệu trưởng trường học, chủ nhiệm chính trị của Ủy ban giáo dục, phó chủ tịch thị trấn, bí thư chi bộ của làng và nhân viên cảnh sát.

Tại cuộc họp, tôi đã nói về việc tôi liên tục phải chịu bức hại chỉ vì muốn làm người tốt. Sau đó từng người phát biểu, tất cả đều tỏ thái độ đồng cảm và thông hiểu với tôi.

Cuối cùng, chủ nhiệm chính trị đồng ý sẽ giải quyết vấn đề mà tôi đã nói. Hiệu trưởng trường học đưa tôi một tháng lương ngay lúc đó, phần tiền còn lại và thu nhập hưu trí của tôi sẽ sớm được trả lại. Kết quả cuộc họp là tôi được bồi thường 345 nghìn tệ, thanh toán làm ba lần.

Khi tính tiền bồi thường, ông ấy cũng tính luôn cả khoảng thời gian tôi bị nghỉ việc và thời gian tôi lên Bắc Kinh để chứng thực Pháp.

Giải thể can nhiễu

Tháng 4 năm 2014, trong khi đang học Pháp, tôi nghe thấy tiếng ai đó ở bên ngoài và nhìn thấy 3 người. Tôi hỏi họ muốn gì. Họ nói rằng họ là giám đốc mới của cục cảnh sát, đội trưởng đội an ninh nội địa, và trưởng đồn cảnh sát mới. Họ muốn nói chuyện với tôi.

Tôi nói với họ: “Các ông không thể vào, vì các ông chuyên bức hại người khác. Tôi không chào đón các ông.”

Người đội trưởng đội an ninh nội địa nói: “Hãy xem lại hôm nay là ngày gì, bà nên biết chúng tôi sẽ không cho phép bà đi đâu hết.”

Tôi ngay lập tức quay sang ông ấy và nói: “Tôi là một công dân bình thường. Tôi có quyền tự do đi lại. Sao ông dám chối bỏ điều đó? Tôi có thể đi bất cứ đâu. Tôi sẽ đến nơi mà ông không cho tôi đến. Hãy nói cho tôi biết ông không muốn tôi đi đâu?”

Ông ấy không nói gì mặc dù mọi người đều đang nhìn về phía ông ấy. Ông ấy tỏ ra lo lắng. Tôi nói: “Nếu ông không dám trả lời tôi, ông có thể đi.” Ông ấy thực sự đã bước ra khỏi cửa.

Một người khác cầm máy ảnh và chụp căn phòng. Tôi nói anh ấy không có quyền làm vậy, nhưng anh ấy vẫn tiếp tục. Tôi nói đây là nhà của tôi, và mời họ rời đi ngay lập tức.

Sư phụ giảng:

“Do đó đã là một người tu luyện mà giảng, có thể kiên định bản thân, có thể có được chính niệm kiên định không gì có thể lay động được, đó mới thật là xuất sắc. Như kim cương, vững như bàn thạch, không ai lay động nổi, tà ác thấy thế đều thấy sợ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2005])

Cuộc chiến giữa chính và tà đã kết thúc. Trên bề mặt, lực lượng của hai bên không cân bằng, nhưng tôi có Sư phụ ở bên, và tôi không sợ họ.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu hướng nội tìm, ngoài tâm trạng hồi hộp, tôi còn có chút nóng giận, đây là tật xấu đã dưỡng thành trong thời gian lâu, thật sự rất khó dứt bỏ, nhưng tôi nhất định sẽ làm được. Đã đến thời gian học Pháp, tôi nhanh chóng tới nhóm học Pháp. Tôi nói với mọi người: “Họ không thể ảnh hưởng gì đến chúng ta, chỉ có thể giúp chúng ta đề cao mà thôi.”

Sau sự việc đó, có người nói với tôi rằng lần này là người từ Phòng 610 của thành phố đến. Còn có rất nhiều người từ chính quyền tỉnh và huyện, tổng cộng 10 xe ô tô. Họ cũng tới nhà các học viên khác để sách nhiễu. Nhà tôi là điểm đến đầu tiên, nhưng họ đã thất bại. Sau đó họ không bao giờ quay lại nhà tôi nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/6/堂堂正正讲真相-慈悲救世人-372602.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/10/176888.html

Đăng ngày 28-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share