Bài của một học viên ở thành phố Đại Liên

[MINH HUỆ 01-12-2009] Dường như chỉ trong cái nháy mắt, 13 năm đã trôi qua, với bao đắng cay ngọt bùi. Suốt chặng đường, bao nhiêu chấp trước mà tôi đã từ bỏ? Tôi đã tu luyện tinh tấn chưa? Tôi sẽ trở về trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài?

1. Tu luyện tâm tính là khó nhất

Lần đầu tiên tôi tập các bài công pháp, lúc ấy tôi ở trong phòng, còn chồng tôi đang ăn trong bếp. Lúc sau, tôi phát hiện chồng tôi bất tỉnh trên bàn với ly rượu đổ. Tôi đến đánh thức anh ấy, nhưng anh ấy ngã vật xuống đất. Hôm sau, anh ấy la hét khi tôi tập công. Sau khi tập xong, tôi định đến công viên tham gia nhóm tập công vào ban đêm. Lúc sắp rời đi, chồng tôi bị cơn đau tim. Trước đây anh ấy chưa bao giờ như vậy, thế nên tôi đã ở lại để chăm sóc anh ấy. Sự việc tương tự xảy ra trong ngày kế tiếp. Thỉnh thoảng anh ấy thức giấc khi la hét trong lúc ngủ. Tôi tự hỏi liệu tôi còn tiếp tục tu tập được không bởi vì hơn 20 năm trời chúng tôi chưa từng cãi nhau. Chỉ tôi được lợi ích còn chồng tôi thì không? Tuy nhiên, “Họ không hề gây sự với chư vị ở bề mặt, còn trong tâm lại rất tốt với chư vị; không phải như thế, [mà] cơn nóng giận thật sự xuất ra từ nội tâm. Bởi vì nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu; đảm bảo là như vậy.(Chuyển Pháp Luân) Anh ấy đã giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực. Thông thường, xong việc chúng tôi đi chợ và cùng nấu ăn. Song từ khi tôi tập luyện Pháp Luân Công, anh ấy không làm gì cả và có vẻ phiền muộn suốt cả ngày. Tôi biết rằng vì mình là người tu, cho nên không lưu tâm. Tan sở tôi nhanh chóng làm cho xong việc đi chợ, nấu ăn và dọn thức ăn cho chồng con. Sau đó ăn một ít bánh mì và đến nhóm học Pháp.

Ngẫm nghĩ về câu chuyện tu luyện của Bồ Tát Quán Âm, khi Bà vừa ra đời, vị vua cha lập tức rút kiếm cố sức giết Bà. Tu luyện thật là khó, nhưng tôi có thể chiểu theo yêu cầu của người tu bởi vì tất cả đều là tu luyện. Những chuyện tương tự diễn ra suốt mười tháng tiếp theo. Một hôm tan sở về, tôi vừa mới bước vào nhà thì anh ấy gọi tên tôi, chỉ vào tôi quát: “Cô có thể làm bất cứ điều gì trừ tập luyện Pháp Luân Công!” Lúc đó là mùa hè 1997. Tôi hiểu rõ rằng con quỷ đang dùng miệng của anh ấy để cấm tôi tu luyện. Tôi nói lớn: “Anh có thể bảo tôi làm bất cứ điều gì ngoại trừ ngừng tập Pháp Luân Công. Anh cũng biết, nếu tôi quyết định điều gì, không ai lay chuyển được tôi.” Nhờ có chính niệm, tôi vẫn kiên định bất dịch cho đến hôm nay.

2. Trợ Sư Chính Pháp

Ý nghĩ này xuất phát từ mục đích tu luyện chân chính của tôi: Khi một đồng tu gửi tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi nhận thấy quyển sách quá tốt và nghĩ rằng đây là quyển sách tốt nhất. Bởi vì lúc ấy tình trạng sức khỏe của tôi không tốt và tôi muốn luyện công. Sau khi đọc hết quyển sách lần thứ nhất, tâm tôi trở nên rõ ràng. Sư phụ nói:

Ở đây tôi không giảng trị bệnh, chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hóa thân thể. Tịnh hóa thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng nếu tôi muốn thân thể trở nên khỏe mạnh bằng cách luyện công, thì tôi phải tu tâm tính. Tôi có nên tu tâm? Nếu tôi chọn tu tâm, tôi cần từ bỏ hết thảy chấp trước của người đời. Lúc đó, tôi biết mình nên làm người có đạo đức và làm điều tốt. Khi gần cuối lục tuần, tôi có ít chấp trước, vì thế tôi quyết định tu tâm tính. Trong tương lai, điều tôi cần làm là chịu đựng gian khổ và cố gắng tiến bước. Tu luyện là điều nghiêm túc và tôi đã sẵn sàng, mặc dù môi trường xung quanh đã thay đổi. Vì vậy, sau ngày 20 tháng 7 năm 1999 tôi chưa bao giờ nghi ngờ Sư phụ và Đại Pháp.

Lúc cuộc bức hại gay go nhất, tôi không e sợ gì cả. Một lần tôi đang tập chung nhóm buổi sáng, nghe thấy một bạn đồng tu bị bắt giữ bất hợp pháp ở thành phố Đại Liên, ngay lập tức chúng tôi trực tiếp đi đến chính quyền thành phố Đại Liên để kêu gọi phóng thích các đồng tu. Ở đó một lượng lớn các học viên đại diện cho những vùng khác nhau đang đứng xung quanh văn phòng chính phủ. Ngày hôm sau, tất cả chúng tôi được mang tới trường vào ban đêm. Nhân viên chính phủ đã không thành công khi lừa gạt chúng tôi ký tên và nói rằng sẽ đưa chúng tôi về bằng xe buýt. Song chúng tôi đã không làm theo. Rồi năm người chúng tôi gọi taxi về điểm luyện công bởi vì 9 buổi thuyết giảng vẫn chưa được chuẩn bị xong. Có 2 cái TV, 1 radio, các quyển sách và lá cờ Đại Pháp trong phòng thuyết giảng sức chứa khoảng 200 người. Một lần chúng tôi cần dọn chúng đi không để nhà chức trách tịch thu, đến 11 giờ đêm thì thu dọn xong. Hôm sau, các cảnh sát đến tìm khắp nơi nhưng không thấy gì. Để chứng thực Pháp, sau đó chúng tôi tới công viên tập công chung. Lần này, chúng tôi bị bắt giam bất hợp pháp nửa tháng.

3. Cứu độ chúng sinh

Từ khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã minh bạch nhiều điều trước đây chưa từng biết. Tại sao chúng sinh lại đến thế giới này? Chúng ta tới đây vì điều gì? Tất cả chúng ta đến cõi người vì Đại Pháp. Hơn thế khi học Pháp, tôi cảm thấy tốt hơn. Tôi thường bảo với mọi người rằng tôi đã gặp Đại Pháp vĩ đại này như thế nào. Lúc ấy tôi không biết rõ rằng chúng ta đang làm công việc cứu độ chúng sinh và hoàn thành thệ nguyện của mình.

Tôi bắt đầu cùng với các đồng tu phát tài liệu giảng rõ sự thật đến các cửa hàng. Thỉnh thoảng chúng tôi làm các tài liệu viết tay, còn lại thì đến các tiệm in. Đôi khi tôi lo sợ khi ai đó la mắng tôi. Tuy thế, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi vẫn an toàn. Tôi đã phát tài liệu được 10 năm. Hầu hết đều phát một mình vì nó dễ dàng, tiện lợi và có thể an toàn hơn. Tôi lúc nào cũng phát tài liệu trên đường khi đi làm và trở về nhà. Khi treo lên, tôi làm điều đó một mình mặc dù băng-rôn dài 5-6 mét. Một lần tôi sửa soạn đi trước và lấy 3 tấm băng-rôn đến trạm xe buýt. Tôi đặt chúng ở nơi dễ thấy trên tòa nhà đối diện trạm xe buýt. Dù không có ai lúc 3 giờ sáng, tôi cảm thấy sợ hãi. Sau đó tôi ngâm:

Uy Đức
Đại Pháp bất ly thân,
Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn
Thế gian nhân La Hán,
Thần quỷ cụ thập phân.

(Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

Uy Đức
Đại Pháp chẳng ly thân,
Trong Tâm: Chân Thiện Nhẫn;
La Hán nơi cõi người,
Quỷ thần sợ mười phần.

(Hồng Ngâm)

Càng làm, tôi ngày càng bình tĩnh hơn và cảm giác sợ hãi dần biến mất. Nhất là dán tài liệu chân tướng trong các tòa nhà, tôi luôn chọn những nơi người ta dễ nhìn thấy. Thông thường, mỗi khu nhà tôi dán 3 hoặc 4 tờ. Trên đường, tôi dán lên các máy ATM, các biển trạm xe buýt và trạm xe buýt. Hiện giờ đã có thêm nhiều người ủng hộ, nên tôi sẽ an toàn hơn. Tôi vừa đi vừa liên tục dán tài liệu. Tôi kinh nghiệm nhiều lần mình có thể tiêu trừ chấp trước sợ hãi. Nó xuất hiện ngày càng ít hơn, đó là quá trình tất yếu để tống khứ tâm chấp trước.

Tôi cũng giúp nhiều người thoái xuất khỏi ác Đảng. Sau khi giúp bạn bè và họ hàng thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc, tôi cũng giúp các đồng nghiệp thoái xuất khỏi nó. Vài người bạn học nói những lời thô tục, nhưng tôi không quan tâm đến. Một khi họ biết sự thật về Pháp Luân Công và thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác, họ sẽ được cứu độ. Nhiều lúc tôi thấy thật khó để cứu độ chúng sinh, nhưng tôi nên xem lại bản thân khi cảm thấy vậy. Đây là sứ mệnh của chúng ta và chúng ta phải hoàn thành nó mặc dù rất khó khăn. Tôi cũng nói với những người không quen biết về Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi nói với những người tôi gặp trên đường đi làm để họ thoái Đảng. Khi thấy việc giảng chân tướng không đạt hiệu quả, tôi học Pháp sâu hơn nữa và nhờ những học viên khác chia sẻ kinh nghiệm. Một học viên đã thuyết phục gần 30.000 người thoái Đảng. Có lần ông ấy thuyết phục được 120 người trong 1 ngày. Quan sát các bạn đồng tu giảng chân tướng cho người thường như thế nào và chia sẻ kinh nghiệm với họ đã giúp ích cho tôi rất nhiều.

4. Nhìn vào trong để rút ngắn khoảng cách và theo kịp tiến trình Chính Pháp

Nhìn vào trong là một công cụ kỳ diệu hơn là một khẩu hiệu. Theo thể ngộ của tôi, nhìn vào trong chính là tu luyện. Nếu bạn không nhìn vào trong, bạn đang không tu luyện. Nếu bạn không biết cách nhìn vào trong, bạn không biết làm thế nào để tu luyện. Hướng ngoại vĩnh viễn không phải là tu luyện. Tôi thuộc loại người không biết cách nhìn vào trong và không biết tu luyện như thế nào. Năm nay Sư phụ nhắc đi nhắc lại rằng một số người sẽ không để người khác phê bình họ và một khi ai phê bình họ thì họ sẽ động tâm. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đang chỉ điểm các phụ đạo viên và những học viên phụ trách các dự án Đại Pháp, thế nhưng bây giờ tôi cũng nhận thức rõ rằng về phương diện này tôi cũng phải nhìn vào trong.

Các học viên đã đọc kinh văn “Giảng Pháp tại Manhattan” của Sư phụ. Sau đó, khi chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm, và một học viên tiếp tục phê bình tôi. Đã thực hành tu luyện nhiều năm như vậy, tôi hiếm khi phê bình người khác bởi vì tôi nghĩ rằng các học viên khác nhau có những ý kiến khác nhau vì tầng cấp tu luyện khác nhau. Tôi không thể áp đặt các hiểu biết của tôi lên người khác và người khác cũng không thể làm thế với tôi. Tôi nhớ rất rõ Sư phụ yêu cầu tu khẩu và hiếm khi đứng dậy trong khi các đồng tu đang bàn thảo. Dù vậy, lúc ấy tôi không thể kiên nhẫn và cảm thấy không thoải mái. Khi đó, tôi thấy các học viên đang nói lạc đề. Tôi đã nghĩ rằng không nên tới học chung nếu trong tương lai họ cứ tiếp tục học Pháp như vậy. Tôi nghĩ: những gì chúng tôi học lúc ấy là hậu quả của việc không để người khác phê bình bạn. Tôi có rắc rối này. Chúng ta cần nhìn vào trong dù có cảm thấy không thoải mái chăng nữa.

Tôi vẫn còn rất nhiều thiếu sót và còn xa mới giúp được người ta thoái xuất khỏi tà Đảng. Một vài người họ hàng thân thiết chung quanh tôi vẫn chưa thoái Đảng, mặc dù tôi đã thuyết phục họ nhiều lần. Vấn đề chắc chắn thuộc về tôi và tôi phải đột phá điều này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/1/212015.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/11/113039.html
Đăng ngày: 23 – 12 – 2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share