[MINH HUỆ 14-10-2009] Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Sau ngày 20 tháng 7 năm 2009, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, môi trường tu luyện ở gia đình của tôi bị phá vỡ. Chồng tôi hoàn toàn tin vào những lời tuyên truyền của ĐCSTQ chống lại Pháp Luân Công và không cho tôi tiếp tục tu luyện.

Lúc đó tôi đã về hưu. Ngoài việc nội trợ, tôi chỉ học Pháp và tập công. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể tập công khi chồng tôi đi làm. Sau khi tôi bị ĐCSTQ bức hại, ông ta thậm chí còn căm thù Đại Pháp và Sư Phụ hơn. Khi ông ta lăng mạ Đại Pháp và Sư Phụ, nỗi đau trong tâm tôi thật không tả xiết. Thậm chí tôi còn nghĩ đến chuyện ly dị ông ấy. Sau đó tôi suy đi xét lại hoàn cảnh của mình và tự nhủ “Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ cho tà ác một cái cớ để tà ác lan truyền tin đồn rằng học viên Đại Pháp không quan tâm gì đến gia đình” Vậy nên tôi chỉ cố gắng chịu đựng hoàn cảnh và giảng sự thật cho ông ấy. Nhưng ông ấy không chỉ không nghe tôi hay đọc tài liệu, mà ông ấy còn mắng tôi mỗi khi tôi khơi ra chủ đề về Đại Pháp. Ông ấy cũng đã phá hủy nhiều sách Đại Pháp và tài liệu giảng sự thật mỗi khi tìm được chúng.

Mặc dù chịu nhiều áp lực như vậy, tôi vẫn kiên định tu luyện trong suốt 9 năm qua. Trong những năm đầu, tôi không hiểu Pháp nhiều lắm. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi bị rơi vào môi trường tồi tệ là do tôi không tu luyện bản thân tốt. Tình trạng này kéo dài đến năm 2008 khi một học viên nói với tôi rằng chồng cô ấy đã dí dao vào cổ và yêu cầu cô ngừng tu luyện Đại Pháp. Nhưng cô vẫn giữ chính niệm, chính hành, tiếp tục phát chính niệm để diệt trừ lạn quỷ can nhiễu đằng sau ông ấy và cuối cùng ông ấy đã thay đổi.

Khi đó tôi nhìn sâu vào trong và nhận ra rằng tôi chỉ có tâm oán giận với chồng tôi, chứ không có tâm từ bi mà một người tu luyện cần có. Tôi không có “tâm từ bi mà có thể làm tan được thép” (Giảng Pháp vào tiết Nguyên tiêu tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2003)

Trước tiên tôi nên đối xử với ông ấy như là một chúng sinh và dùng từ bi để cứu độ ông ấy.

Tôi bắt đầu phát chính niệm để diệt trừ những sinh mệnh tà ác và vật chất đang thao túng ông ấy, thứ mà  khiến cho ông căm thù Đại Pháp và Sư Phụ. Một thời gian sau, tôi nhận ra rằng ông ta không còn dữ như trước nữa. Khi tôi bắt đầu kể với ông ấy những câu chuyện kỳ diệu của Đại Pháp và chuyện Đại Pháp đang cứu người, trong đó có cả con gái chúng tôi là người mà ông ấy thực sự yêu quý. Nó bị nhiều bệnh nhẹ khi còn đi học. Tôi đã khuyến khích cháu tập Pháp Luân Công và cuối cùng mọi bệnh tật của cháu đều biến mất. Khi chồng tôi nghe thấy vậy, ông ấy không nói lời nào. Ông hòan toàn khác với trước đây khi ông thường lăng mạ ngay khi nghe tôi nói về Đại Pháp.

Cuộc đời của ông ấy đã hoàn toàn thay đổi vào mùa thu năm 2008. Ông bị tiêu chảy trong 2 ngày. Lúc đầu, không ai trong chúng tôi chú ý nhiều đến bệnh của ông. Tuy nhiên, ông ấy bắt đầu cảm thấy chóng mặt và ra nhiều mồ hôi vào ngày thứ hai. Ông gần như không thể lên cầu thang. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy ông ấy bị bệnh nặng như vậy tôi cảm thấy lần này là trầm trọng. Ông ấy phải truyền trong bệnh viện 2 ngày nhưng vẫn không hiệu quả. Ông không còn sức nữa. Kết quả thử máu cho thấy ông ấy có mức huyết cầu rất thấp. Bác sĩ giục chúng tôi tới một bệnh viện lớn hơn để kiểm tra toàn diện. Thấy mặt ông ấy trắng bệnh và vô cùng yếu ớt, tôi vẫn bình tĩnh. Là một học viên đã có kinh nghiệm tu luyện nhiều năm, tôi biết rằng bệnh này thể hiện rằng người đó đã phạm tội nghiêm trọng với Đại Pháp. Ông ấy đang bị quả báo.

Sau đó, ông ấy tới một bệnh viện lớn để thử máu và kết quả thật nguy kịch. Ông ấy bị giữ lại bệnh viên. Tôi thấy ông ấy trong tình trạng yếu ớt, bất an và lo lắng, và tôi cũng cảm thấy một nỗi sợ chết to lớn và quý tiếc sự sống sâu sắc ở một con người đã từng nói rằng ông ta không sợ gì hết. Hai người bạn của ông ấy nói rằng ông ấy sẽ ổn và không cần phải vội tới bệnh viện. Rồi ông ấy tạm thời bớt lo lắng và không tới bệnh viện. Nhưng thực ra bệnh tình của ông ấy rất trầm trọng. Ông ấy không chỉ bị thiếu máu nặng mà vùng phổi còn bị sưng. Trong suốt khổ nạn ấy, tôi không hề cảm thấy sợ.

Khi chúng tôi trở về nhà, tôi bình tĩnh nói với ông ấy “Ông hãy học Pháp đi. Hãy vứt bỏ tất cả những thành kiến và thái độ chống đối của ông đi. Chừng nào ông tin vào Đại Pháp, Sư Phụ sẽ cứu ông.” Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân cho ông ấy nghe. Ông ấy rất yếu và rất đau đớn nên không thể nghe. Tôi bèn đưa cho ông ấy máy mp3 có bài giảng Pháp của Sư Phụ, bảo ông ấy nghe khi ở trên giường. Do hăm hở muốn khỏi bệnh nên ông ấy không từ chối đề nghị của tôi.

Sau đó tôi nói với ông ấy “Nếu ông muốn được cứu, trước tiên ông cần phải xin lỗi và thừa nhận tội lỗi của ông trước Sư Phụ và tuyên bố rằng ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ tà ác. Một khi ông đã xin lỗi và thoái khỏi ĐCSTQ, tất cả tội lỗi của ông sẽ thuộc về ĐCSTQ tà ác chứ không phải ông, bởi vì ông đã gây ra nó dựa trên lời bịa đặt của ĐCSTQ” Ông ấy tin những gì tôi nói. Các bạn đồng tu cũng đến nhà tôi để nói cho ông ấy biết lý do và tầm quan trọng của việc thoái khỏi ĐCSTQ. Sau đó ông ấy viết tuyên bố thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Vào một kỳ cuối tuần, ông ấy xem DVD về Đoàn Nghệ thuật Thần Vận và dàn nhạc Thiên Âm. Ông ấy hiểu rằng Đại Pháp bị ĐCSTQ bức hại. Tâm ông ấy thực sự xúc động. Rồi ngày chủ nhật, ông ấy đã có thể xuống nhà. Triệu chứng chóng mặt của ông ấy đã giảm nhiều. Vào ngày thứ hai, ông ấy đã có thể đi làm. Sau đó, ông ấy xem video bài giảng của Sư Phụ và hồi phục nhanh chóng. Kể từ đó, ông ấy học Pháp và tập công hàng ngày.

Chứng kiến những thay đổi lớn của chồng tôi, tâm tôi thực sự xúc động trước lòng từ bi vô lượng của Sư Phụ. Mặc dù chồng tôi đã phạm tội nghiêm trọng với Sư Phụ và Đại Pháp, khi ông ấy sắp phải chết để trả giá cho những điều sai trái của mình, Sư Phụ vẫn cho ông ấy cơ hội và cứu ông ấy trong hai ngày, và rồi dẫn ông ấy đến cánh cửa tu luyện. Tất cả những gì tôi có thể nói là “Lòng từ bi của Sư Phụ là vô lượng và có uy lực lớn mạnh

Tôi nghĩ trong những năm tu luyện của mình, điều tôi thiếu chính là lòng từ bi với chúng sinh. Tôi đã không chú ý nhiều tới thiếu sót này trong nhiều năm. Lòng từ bi vô lượng của Sư Phụ đối với một người thường khiến tôi hiểu rằng chúng ta nên bảo trì một trái tim từ bi với chúng sinh và đem tâm chúng ta ra để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh.

“Bất kể là ai, hãy làm với thiện tâm và với lòng từ bi mà có thể làm tan được thép, chư vị sẽ đủ khả năng để làm tốt” (Giảng Pháp vào tiết Nguyên tiêu tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2003)

Tôi mong là khi đối diện với những thành viên gia đình như chồng tôi, các bạn đồng tu sẽ đem từ bi của người tu luyện ra để giúp đỡ họ, đừng dễ dàng bỏ mặc họ và hãy cố gắng hết sức để họ hiểu được sự thật và được Đại Pháp cứu độ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/10/14/210341.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/10/28/111888.html
Đăng ngày 31-10-2009: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share