Bài viết của Tu Tân, một học viên ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 05-12-2009] Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào ngày 07-03-1997. Trước khi tập luyện, tình hình sức khỏe và gia đình của tôi rất xáo trộn. Khi nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi thấy rằng khó mà có thể tìm được lời nào để diễn tả được 12 năm qua.

Tôi đã đi đến Bắc Kinh khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20-07-1999. Tôi biết rằng Sư Phụ là từ bi và Đại Pháp là tốt, do vậy tôi muốn thỉnh nguyện sự công bằng cho Pháp Luân Công. Sau khi trở về nhà, vào một buổi tối muộn, cảnh sát đã gõ cửa và đe dọa chồng và con trai tôi. Họ muốn tôi biết một bản cam kết. Tôi hỏi lại họ,“Các anh muốn tôi phải cam kết điều gì? Chẳng lẽ các anh muốn tôi phải cam kết trở thành một người xấu và không làm một người tốt nữa ư? Các anh có muốn tôi cam kết rằng tôi sẽ bỏ tập luyện và tiếp túc phải dùng thuốc? Các anh có muốn tôi cam kết rằng tôi sẽ cãi vã với chồng con và gây xung đột trong gia đình tôi không? Sự tập luyện của tôi không hại đến ai, do đó tại sao các anh không cho tôi tập, tại sao các anh không cho tôi trở thành một người tốt?” Họ nói rằng tôi thích tranh cãi và muốn bắt tôi đi.

Lúc đó, tôi không biết gì về chính niệm cả, nhưng tôi đã đáp lại: “Tại sao tôi phải theo các anh? Tôi sẽ đi theo con đường tu luyện mà Sư Phụ an bài cho tôi. Sư Phụ đã cho tôi một thân thể khỏe mạnh, do vậy tại sao tôi lại không tu luyện? Tôi là một người ốm đau trước khi tu luyện. Bệnh tật của tôi đã mất hết ngay cả khi tôi chưa hề gặp trực tiếp Sư Phụ. Người ta nói rằng y học ngày nay rất phát triển, nhưng nó đã không thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Tôi thực sự không hiểu, tại sao chính phủ lại đang đàn áp Pháp Luân Công? Nếu như tôi là họ hàng của các anh và đã có được sức khỏe qua sự tập luyện, liệu các anh có bắt tôi ngừng tập Pháp Luân Công không? Các anh liệu có thể nói rằng Đại Pháp không tốt không?” Tôi đã nói với họ về Pháp Luân Công hơn hai giờ đồng hồ. Khi họ rời khỏi, họ đã đồng ý rằng Đại Pháp là tốt và bảo tôi tiếp tục tập luyện. Một cảnh sát thậm chí đã khóc.

Sau đó tôi mở một cửa hàng bán lẻ. Tôi giảng chân tướng cho bất cứ ai đến mua hàng ở cửa hiệu của tôi, cho dù họ là cảnh sát, phóng viên, giáo viên, lãnh đạo các ban ngành, sinh viên, v,v,…Không kể là họ làm nghề gì đi nữa. Bất cứ ai mà biết tôi đều biết rằng tôi tập Pháp Luân Công. Trong nhiều năm, những nhân viên ở Cục Công an thành phố đã đến mua hàng tại cửa hiệu của tôi. Họ đã lập một tài khoản mua sắm ở cửa hàng của tôi, bởi vì họ nghĩ rằng những học viên Pháp Luân Công đáng tin cậy, chất lượng hàng hóa được đảm bảo, và chúng tôi có thái độ tốt.

Vào cuối năm 2004, Cửu Bình đã được xuất bản, và chúng tôi bắt đầu thuyết phục mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên hệ của nó. Điều này khó hơn nhiều so với việc nói sự thật về Pháp Luân Công, và tôi đã không biết làm nó thế nào.

Chúng tôi bán rất nhiều các vật dụng của Đảng Cộng sản Trung Quốc ở cửa hàng, như là cờ Trung Quốc, cờ Đảng và huy hiệu Đảng. Người thân trong gia đình tôi không tập luyện Pháp Luân Công, do vậy tôi đã xin Sư Phụ giúp cho tôi thuyết phục được chồng tôi không bán những thứ này. Bởi vì chồng tôi rất ủng hộ tôi tu luyện, anh đã đồng ý với tôi. Chúng tôi đã tiêu hủy những vật dụng đáng giá hàng nghìn nhân dân tệ để chúng khỏi đầu độc tư tưởng con người. Mặc dù chúng tôi đã mất rất nhiều tiền bởi việc tiêu hủy những hàng hóa này, nhưng sự kinh doanh của chúng tôi vẫn tiếp tục tiến triển. Bốn người trong gia đình tôi khó có thể theo kịp khi mà cửa hàng đông khách.

Chồng và con trai tôi cũng rất ủng hộ việc tôi thuyết phục mọi người thoái Đảng. Chồng tôi là một cục trưởng trước kia nhưng anh ấy không thích cách làm của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đầy sự dối trá và lố bịch. Anh là người đầu tiên trong gia đình tôi thoái Đảng, và thúc giục con trai tôi làm như vậy. Để bảo đảm sự an toàn của chúng tôi, chồng tôi bảo tôi không phát những cuốn sách nhỏ tại cửa hàng. Anh ấy nói rằng giảng chân tướng thì an toàn hơn. Theo cách đó thì không ai có thể làm được gì về điều đó. Con trai tôi vẫn phát những tờ rơi khi chồng tôi không để ý. Nó cũng giúp tôi sản xuất tài liệu, viết những biểu ngữ Pháp Luân Đại Pháp vào buổi tối và dán chúng với tôi.

Một lần, con trai tôi làm một việc mà thực sự làm tôi cảm động. Nó đang làm việc ở cửa hàng, và sau khi người mua đã rời khỏi, nó nói với tôi: “Có một người phụ nữ đã đến cửa hàng của nhà mình hôm nay, và bà ấy mang theo một đứa trẻ, một học sinh tiểu học. Con đã nhìn thấy bà mẹ lén lút nhét một bàn chải đánh răng vào trong túi của bà ấy. Con đã không muốn đứa bé nghĩ xấu về mẹ nó và cũng không muốn nó bắt chước hành động xấu, do đó con đã không nói gì và để họ đi.”

Trong xã hội Trung Quốc ngày nay, mà con trai tôi vẫn còn cân nhắc và hiểu được tình huống của những người khác. Tôi nghĩ rằng sự tu luyện trong Đại Pháp của tôi đã làm thay đổi nó. Mặc dù nó không tập luyện Pháp Luân Công, nhưng nguyên lý Chân Thiện Nhẫn đã thể hiện ra trong cách hành xử của nó. Pháp Luân Đại Pháp thực sự có lợi ích cho con người và quốc gia. Nó giống như “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Chuyển Pháp Luân)

Đại Pháp đã mang lại niềm vui và niềm hạnh phúc vô bờ cho gia đình chúng tôi!

Ban đầu, tôi sợ phải thuyết phục mọi người thoái Đảng, bởi vì tôi không muốn họ nghĩ rằng tôi đang tham dự vào chính trị. Nhưng là học viên Đại Pháp, chúng ta có sứ mệnh và nhiệm vụ cứu độ chúng sinh, do đó chúng ta phải thuyết phục mọi người thoái Đảng. Người đầu tiên tôi nói chuyện là một Đoàn viên, và tôi mừng vì anh ta đã thoái xuất ngay tức khắc. Với sự giúp đỡ của Sư Phụ, tôi bắt đầu nói chuyện với mọi người mà không gặp phải nhiều vấn đề. Hầu hết họ là sinh viên và giáo viên, một số thì là lãnh đạo trường học và người làm trong bộ giáo dục, hầu hết họ đã thoái.

Vào năm 2006, có người treo cờ Đảng từ tòa nhà nằm cạnh cửa hàng của tôi. Tôi phát chính niệm và xin Sư Phụ giúp đỡ. Hôm sau lá cờ đã biến mất. Tôi rất mừng vì điều đó, và những nhân tố xấu đã lợi dụng sơ hở. Sau đó, tôi bị bong gân một xương nhỏ ở bàn chân trái, nhưng nó đã lành sau 7 ngày, và tôi đã không phải nghỉ ngày nào.

Con trai tôi cưới vợ vào cuối năm 2007, và tôi đã giảng chân tướng cho con dâu. Nó không muốn làm phật lòng tôi, do vậy nó đã đồng ý thoái Đoàn. Con trai tôi và vợ nó sống cùng tôi. Sau khi thấy tôi luôn luôn nghĩ tới người khác trước, con dâu tôi đã nói thành thật: “Con đã phạm một sai lầm. Con không phải là Đoàn viên, con gia nhập Đảng khi con còn ở đại học. Xin hãy giúp con thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc bằng một biệt danh!” Bây giờ con dâu tôi đã nói với đồng nghiệp và bạn cũ của nó sự thật về Pháp Luân Công.

Hiện tại tôi vẫn còn một vài chấp trước người thường mà tôi chưa buông bỏ. Tôi sẽ làm tròn sứ mệnh và lời thệ nguyện lịch sử và bước đi tinh tấn trên con đường cuối cùng do Sư Phụ an bài.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/5/213725.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/19/113224.html
Đăng ngày 21-12-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share