Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 18-03-2019] Nhiều học viên lớn tuổi gặp phải các vấn đề liên quan đến gia đình. Một số có con cái trưởng thành, đã có gia đình, mà không phải là học viên Pháp Luân Công, vậy nên, những người thường đó không hiểu được tầm quan trọng của việc duy trì một môi trường tu luyện tốt.
Họ nhờ cha mẹ (là học viên Pháp Luân Công) trông hộ con cái, thay cho việc cho chúng đi nhà trẻ, hay thường hằng nhờ cha mẹ hỗ trợ tài chính.
Kết quả là, những học viên lớn tuổi này ngày càng ít thời gian học Pháp. Một vài người trong số họ đã phát sinh những mệt mỏi về thể chất, trạng thái cứ nghiêm trọng dần. Họ thực sự cảm thấy bất lực.
Việc cha mẹ muốn con cháu có được một cuộc sống hạnh phúc có vẻ là lẽ đương nhiên. Tuy nhiên, là học viên, chúng ta không nên quá chấp trước. Số phận của một đứa trẻ là do Thần định đoạt, chứ không phải là do cha mẹ ở nhân gian.
Một số học viên có vẻ chỉ sống vì con cái của mình. Khi con cái họ trải qua một khổ nạn, họ không ăn không ngủ nổi. Nếu họ không buông bỏ cái tình người thường này, cựu thế lực đảm bảo sẽ lợi dụng sơ hở đó.
Là học viên, chúng ta nên nhìn nhận rằng môi trường gia đình là nơi tốt nhất để chúng ta tu bỏ đủ loại chấp trước con người. Con cái có thể đóng vai trò là tấm gương cho tu luyện của chúng ta, phản chiếu lại cho chúng ta thấy tất cả các tâm bất chính của mình.
Ví dụ, khi con cái cư xử không tốt, cha mẹ thường thấy không vui. Tại sao họ thấy vui? Vì con cái đối xử tốt với họ. Chẳng phải cảm giác vui đó là một khảo nghiệm ư?
Khi một đứa trẻ cư xử không tốt, phải chăng cha mẹ sẽ phản ứng lại bằng tâm tức giận, khó chịu hay khóc lóc bi lụy? Chẳng phải thái độ của đứa trẻ là để phơi bày đủ loại nhân tâm của cha mẹ chúng? Là cha mẹ, chẳng phải nên cảm ơn những khổ nạn đó sao?
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/18/384028.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/6/176402.html
Đăng ngày 07-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.