Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-03-2019] Tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp được 14 năm. Tôi chỉ chú trọng học Pháp phải nhập tâm mà không chú trọng việc luyện công cũng phải tịnh tâm; coi luyện công như nhiệm vụ để hoàn thành, tư tưởng thường không đặt vào đó khi luyện công; khẩu lệnh của Sư phụ và nhạc luyện công có nghe cũng như không, nên động tác thường không khớp với khẩu lệnh của Sư phụ. Thỉnh thoảng, khi tôi có thể ý thức được thì liền sửa đổi trở lại. Phần lớn thời gian luyện công, trong lúc còn đang thực hiện động tác thì tư tưởng tôi thường bị tạp niệm này khác dẫn động, rồi thuận theo nó mà suy nghĩ. Tôi tính như thế là đã luyện công xong. Mỗi ngày, loại trạng thái này lặp đi lặp lại thành thói quen, tôi còn cho rằng bản thân có thể luyện xong năm bài công pháp, so với những người hơn mình thì không bằng, nhưng so với bên dưới thì vẫn hơn nhiều người. Tôi cũng vẫn đang làm ba việc, không tính là quá tinh tấn, nhưng vẫn coi là tạm được, hí hửng vui mừng, tự hài lòng với trạng thái của bản thân.
Thân thể tôi dần dần xuất hiện một số trạng thái không đúng đắn, cơ thể nặng nề, đi bộ nhấc chân không nổi, thường té ngã. Lúc tôi đi chậm, trong tâm muốn đi nhanh cũng không làm sao nhanh được, chân trái và cánh tay trái bị đau suốt mấy năm qua, tôi hướng nội tìm thế nào cũng không tốt lên, thậm chí tư thế đi bộ cũng bị biến dạng. Tôi cũng không ngộ được chuyện ra làm sao. Sau này mới ngộ ra rằng: khi bước vào tu luyện, tôi đã ẩn giấu tâm chấp trước căn bản là lợi dụng Đại Pháp để trị bệnh.
Sau khi nhạc luyện công mới của Sư phụ được công bố, tôi nghĩ: Sư phụ đang cấp thêm năng lượng cho đệ tử, đẩy đệ tử hướng lên, tăng nhanh chuyển hóa bản thể, Sư phụ đẩy chúng ta hướng lên, là muốn chúng ta theo Sư phụ rời đi. Tôi bỗng thể ngộ được một cách sâu sắc rằng, bản thân mình chưa từng nghĩ đến việc liệu có thể kiên trì liên tục 60 phút bão luân hay không. Tôi tập trung nghe nhạc và khẩu lệnh của Sư phụ để tâm không bị tạp niệm khi luyện công, kết quả đã luyện xong một cách nhẹ nhàng. Hàng ngày, tôi kiên trì luyện công chuyên nhất như thế, bảo trì đại não thanh tỉnh theo sát tiếng nhạc và khẩu lệnh của Sư phụ, hễ trong đầu não xuất hiện tạp niệm liền lập tức thanh trừ. Học Pháp cũng giống như vậy, tôi luôn luôn cảnh giác với sự xuất hiện của tạp niệm, một khi có bất kỳ niệm đầu nào phát ra liền tức khắc thanh trừ. Sư phụ minh thị:
“Luyện công là phương pháp viên mãn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])
Chúng ta không thể chểnh mảng, không thể ứng phó qua loa.
Khi nhận thức đề cao lên, tâm tính nâng lên, chỉ trong thời gian mấy ngày, trạng thái không đúng đắn trên thân thể tôi nhiều năm qua rất nhanh đã biến mất. Ngộ tính của tôi sao lại kém thế này! Đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian! Trước đây tôi đối đãi với luyện công như vậy chẳng phải tu cũng như không ư? Là luyện cho ai vậy? Đây là không kính Sư không kính Pháp! Là lỗi lầm lớn biết mấy! Tôi đã mắc kẹt ở chỗ này nhiều năm vậy mà không tự biết. Mãi cho đến hôm nay, dưới sự gia trì, điểm ngộ và dẫn dắt của Sư phụ, tôi mới nhận thức ra được sai lầm của bản thân.
Sư phụ từ bi vĩ đại không muốn để rớt lại một đệ tử nào, hy vọng đồng tu có tình huống tương tự như tôi nhanh chóng cảnh tỉnh. Đây là thời khắc then chốt cuối cùng của Chính Pháp, hãy tìm kiếm thiếu sót của bản thân từ nhiều phương diện, quy chính tất cả những trạng thái không đúng đắn, theo Sư phụ trở về nhà.
Con khấu đầu tạ ơn Sư tôn từ bi vĩ đại!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/31/炼功也要净心-384226.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/17/176528.html
Đăng ngày 04-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.