Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-3-2019] Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, năm ấy tôi 12 tuổi. Tôi không thực sự biết tu luyện là gì nhưng tôi được chứng kiến nhiều thay đổi tích cực về tâm tính và sức khỏe của mẹ tôi. Vì thế, tôi hiểu rằng Đại Pháp thật phi thường.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã hủy hoại môi trường tu luyện của chúng tôi. Tuy nhiên, mẹ tôi vẫn là một học viên Đại Pháp kiên định. Dưới ảnh hưởng của mẹ, tôi bước vào tu luyện năm 2011.

Chuyển đến một chỗ làm mới

Tháng 7 năm 2017 tôi xin nghỉ việc vì muốn giảng chân tướng một cách chủ động hơn. Người quản lý nói với tôi: “Cô luôn được chào đón quay lại đây bất cứ lúc nào.”

Trong quá trình tìm kiếm công việc, tôi bảo trì ý niệm rằng tôi cần giúp mọi người nhìn nhận tích cực về Đại Pháp. Sư phụ đã an bài cho tôi được nhận việc ở một công ty thương mại, công ty đó cũng sở hữu một nhà máy. Lương của tôi cao hơn và tôi có nhiều đồng nghiệp hơn.

Môi trường làm việc mới của tôi phức tạp hơn và mọi người ở đó làm việc không chăm chỉ lắm.

Sư phụ giảng:

“Hoàn cảnh phức tạp, tôi nghĩ rằng trái lại lại là điều hay; càng phức tạp thì càng có khả năng xuất hiện cao nhân; nếu từ nơi đây mà vọt trội lên được thì mới tu được chắc chắn nhất.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng môi trường phức tạp này là chỗ tốt để tôi tu tâm và đề cao trên con đường tu luyện của mình.

Là người tốt trong mọi hoàn cảnh

Quản lý bộ phận của tôi là bạn gái của tổng giám đốc. Cô ấy mới vừa tốt nghiệp đại học và chưa có kinh nghiệm làm việc. Cô ấy còn non nớt trong công việc quản lý.

Tôi đã làm trong lĩnh vực này 8 năm, nhưng là một học viên Đại Pháp, tôi hiểu rằng mình phải là người tốt trong mọi hoàn cảnh. Tôi không xem thường cô ấy, mà luôn luôn hợp tác và nỗ lực giúp cô ấy nâng cao kiến thức nghề nghiệp.

Tôi có một đồng nghiệp vừa chuyển từ nhà máy đến bộ phận của chúng tôi. Cô ấy sống trong một căn hộ hai phòng ngủ mà công ty thuê cho cô ấy. Người quản lý cho phép tôi đến căn hộ cô ấy sống. Khi tôi đã sẵn sàng dọn đến đấy, tôi nghe nói rằng mẹ cô ấy và con cô ấy đang sống ở đó. Tôi quyết định không đến đó ở, vì một học viên cần nên cân nhắc đến người khác trước. Căn hộ đó không còn phòng cho người nữa đến ở.

Chấp trước vào lợi ích cá nhân

Công việc của tôi là phát triển mảng kinh doanh mới và thị trường mới, vì thế tôi được phép tự quyết định một số việc quan trọng. Tôi luôn cân nhắc đến lợi ích của công ty khi tôi quyết định mở rộng kênh mua hàng và tiếp thị thông tin. Khi khách hàng tặng quà cho tôi, bất kể là lớn hay nhỏ, tôi sẽ chuyển chúng tới văn phòng.

Có giai đoạn công ty bị giảm lợi nhuận, lương của nhân viên hành chánh đều bị cắt giảm, trừ tôi.

Sau Tết Nguyên đán, một trong những khách hàng của tôi thành lập công ty kinh doanh riêng và mời tôi về làm việc với ông ấy với một chế độ đãi ngộ rất tốt.

Thật trùng hợp, trong suốt kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, tôi đã tranh cãi với gia đình về một số vấn đề. Sau khi hướng nội tôi tìm ra chấp trước vào tự tư và chấp trước vào tình cảm gia đình. Tôi đã nghĩ rằng lẽ ra tôi phải được trả cao hơn mức lương hiện tại.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, một vài nơi đã mời tôi làm việc với mức lương cao hơn. Tôi nhận ra rằng điều này đang nhắm thẳng vào chấp trước vào lợi ích của tôi. Tôi nên tu bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân. Rồi tôi lại nghĩ rằng, với mức lương cao hơn, tôi có thể lo cho bố mẹ tôi một cuộc sống tốt hơn.

Sư phụ giảng:

“Phải chăng muốn chi phối vận mệnh của người khác; mỗi người đều có vận mệnh của mình chứ!” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi nhận công việc hiện tại, tôi đã nghĩ về việc giảng chân tướng Đại Pháp. Tôi chỉ mới làm việc ở đó sáu tháng. Nếu tôi rời đi vì lợi ích cá nhân và bỏ quên chính niệm, điều đó sẽ ảnh hưởng đến cơ hội được nghe chân tướng về Đại Pháp của nhiều người. Là một học viên, tôi không nên chấp trước và danh lợi và chỉ nghĩ về bản thân mình, vì thế tôi quyết định từ chối lời mời làm việc.

Một tuần sau khi tôi từ chối công việc mới, người quản lý của tôi đã tăng lương cho tôi, mức lương mới này tương đương với mức lương ở nơi mời tôi làm việc. Người quản lý đã tăng lương cho tôi mà không cần tôi phải đòi hỏi. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài sự việc này khi Ngài thấy tôi đã buông bỏ danh lợi.

Sư phụ giảng:

“Con người chính là không buông được cái tâm đó, khi cái tâm đó của chư vị thực sự có thể buông xuống, chư vị sẽ phát hiện chư vị không hề mất đi thứ gì.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)

Vượt qua sự e ngại để giảng chân tướng

Tháng Ba vừa rồi tôi đi công tác ở miền Đông Trung Quốc. Tôi phát triển một mối quan hệ với khách hàng của chúng tôi ở khu vực đó. Thông thường, những đồng nghiệp của tôi sẽ không tương tác với khách hàng. Tuy nhiên, trong chuyến công tác đó, không những quản lý bộ phận tôi mà còn có những đồng nghiệp khác đi cùng với tôi.

Họ không mấy hiểu biết về lĩnh vực kinh doanh này. Do đó, trong suốt những cuộc họp với khách hàng, tôi đã xử lý các vấn đề, giải tỏa những vướng mắc, nỗ lực duy trì hình ảnh tốt cho công ty chúng tôi.

Các đồng nghiệp của tôi đều lần đầu công tác đến khu vực này của Trung Quốc, nên tôi đã dẫn họ đến thăm thú danh lam thắng cảnh khi chúng tôi có thời gian rảnh. Họ rất xúc động và đã hiểu về sự tử tế của một học viên Đại Pháp.

Trước đây khi đi công tác với đồng nghiệp, tôi không dám nói với ai chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi đã không còn ngại ngùng khi giảng chân tướng cho bạn bè của người quản lý bộ phận của tôi, tài xế taxi và bất kỳ người nào khác.

Tu bỏ chấp trước vào sợ hãi, danh tiếng và dục vọng

Công việc kinh doanh thường bị ảnh hưởng bởi sự lên xuống của thị trường và luôn chứa đựng rủi ro. Tôi đã lo lắng về những mất mát của công ty. Trạng thái tu luyện của tôi cũng không tốt và tâm tôi cũng lên xuống theo thị trường trong khoảng hai tuần lễ. Tôi lo lắng về thị phần bị thu nhỏ đi của khách hàng chúng tôi có thể mang đến tổn thất cho công ty chúng tôi. Tôi càng lo lắng thì chỉ số chất lượng của hàng hóa đầu vào của chúng tôi càng tệ. Các vấn đề liên tục xuất hiện, và tôi bị sụt cân.

Kỳ thực tất cả sản phẩm mà chúng tôi mua vào đều phải tuân theo tiêu chuẩn ngành và không có bất kỳ vấn đề nào về chất lượng. Đây đúng là khảo nghiệm nhắm thẳng vào những chấp trước của tôi.

Sau đó, tôi đã nhận ra chấp trước của mình là tâm sợ hãi, cầu danh và dục vọng. Tôi tống khứ những chấp trước này. Nhiệm vụ của một học viên Đại Pháp là nói với chúng sinh về Đại Pháp. Tất cả những người có quan hệ công việc với tôi đều là Sư phụ an bài đến. Tôi thay đổi thái độ, trầm tĩnh lại, không đắn đo cân nhắc nữa và chỉ làm tốt công việc của mình.

Tôi đang làm việc trong ngành sản xuất mà nhân viên nam chiếm ưu thế. Thỉnh thoảng khách hàng ngạc nhiên khi nhìn thấy một phụ nữ. Nhưng vì tôi đã biết cách đối đãi với việc này, nên họ đều cảm thấy thoải mái với cách tiếp cận trong công việc của tôi.

Sư phụ giảng:

“Mọi người đã từng nghĩ đến chưa? Nếu như trong xã hội này có rất nhiều ngành nghề, rất nhiều lĩnh vực ấy đều là những thứ do họ, các thể hệ sinh mệnh từ xa xôi, mang tới; các đệ tử Đại Pháp đang ở trong hoàn cảnh này mà tu luyện, trong các loại nghề nghiệp đều có đệ tử Đại Pháp tu luyện, thì chẳng phải là tương đương với [việc] đang dùng Pháp để ‘chính’ lại họ? Chẳng phải thừa nhận sự tồn tại của họ? Chẳng phải là đang cứu độ họ?” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/9/383619.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/13/176479.html

Đăng ngày 02-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share