Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-03-2019] Tôi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu lão hóa, bao gồm những đốm đồi mồi trên mặt và tay, mắt mờ, nửa người bị đau sau khi đi bộ nhiều, đầu gối cũng bị đau khi leo lên cầu thang. Tôi cũng không thể tĩnh tâm học Pháp. Tôi nhận ra rằng trạng thái tu luyện của mình đã quá tệ.

Vài năm trước, tôi bắt đầu khó nhìn rõ các ký tự Tiếng Trung trong lúc chỉnh sửa các cuốn sách Đại Pháp. Tôi phải dùng kính đọc sách và thường đeo khi học Pháp. Tuy nhiên, khi nhìn thấy những người lớn tuổi hơn mình học Pháp mà không cần kính, tôi đã nhận ra rằng thực ra là tu luyện cá nhân của mình có chút không theo kịp.

Vào thời điểm đó, tại gia đình có những thay đổi khiến môi trường ở đó không còn là lý tưởng. Cứ lúc tôi ở nhà TV lúc nào cũng bật, và thật khó để thoát khỏi những hình ảnh và âm thanh. Tôi không còn được phép ra ngoài bất cứ khi nào mình muốn và nếu không xin phép chồng cho khách đến thăm, anh ấy sẽ nhìn tôi khinh miệt hoặc cáu giận tôi.

Tôi cảm thấy hơi lạc lõng. Nhiều lúc, thật khó để giữ bình tĩnh. Tuy nhiên, khi nghĩ về việc Sư phụ Lý đã phải gánh chịu cho chúng ta như thế nào, tôi đã cố gắng chịu đựng, mặc dù trong tâm cảm thấy rất khó chịu. Đôi lúc, tôi thấy khó mà không tranh đấu với chồng, và sau đó muốn rời bỏ anh. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ mọi việc thấu đáo, tôi nhận ra rằng mình sẽ không thể cứu các thành viên trong gia đình nếu quyết định dựa trên truy cầu cuộc sống hạnh phúc trong xã hội người thường. Điều đó không phù hợp với những gì mà Sư phụ Lý yêu cầu. Họ cũng là những người thân của Sư phụ trong tiền kiếp. Để đắc được Đại Pháp này, họ đã hy sinh rất nhiều, hết đời này đến đời khác, thậm chí đến mức mất mạng.

Là một học viên tôi biết mình nên hướng nội và tu luyện tinh tấn. Khi tôi đặt tâm của mình trong Pháp, tôi có thể hướng nội trong mọi tình huống. Nếu không, tôi sẽ bắt đầu cảm thấy cơ thể mình khó chịu. Sau đó, những niệm đầu bất hảo sẽ bắt đầu xuất hiện, khiến tôi giải đãi trong việc luyện công và tinh tấn học Pháp. Tôi cũng bắt đầu xem các chương trình TV, mặc dù sau đó cảm thấy hối tiếc. Tôi rất lo về trạng thái tu luyện của mình, và phần biết của tôi liên tục cầu xin Sư phụ giúp tôi tu luyện tinh tấn hơn.

Khi các con của tôi đi nghỉ, một học viên khác và tôi đã sử dụng chỗ của cháu để học Pháp vào ban đêm. Chúng tôi luyện công cùng nhau vào mỗi sáng và phát chính niệm.

Một đêm sau khi chúng tôi phát chính niệm một giờ, cô ấy đề nghị chúng tôi cùng nhau học một bài trong cuốn Chuyển Pháp Luân trước khi đi ngủ. Khi chúng tôi học Pháp, tôi nhận ra rằng mình đã quên kính đọc sách ở nhà. Cuốn sách ở chỗ cháu được viết bằng các chữ phồn thể, không phải là các chữ giản thể mà khi đọc tôi thấy thoải mái hơn. Đôi lúc tôi bị mắc ở một số ký tự và cũng gặp khó khăn khi đọc các chữ từ trên xuống dưới, thay vì từ trái sang phải.

Tôi cứ nheo mắt để nhìn cho rõ hơn và thấy khó phát âm đúng các từ. Khi tôi không thể đoán được một từ, học viên kia sẽ nhắc tôi. Tôi sẽ tập trung vào từ đó để nhớ nó vào lần sau, nhưng điều này khiến cho học viên kia nghĩ rằng tôi không biết từ tiếp theo, vì vậy cô ấy nhắc tôi một lần nữa. Tôi bắt đầu trở nên bối rối và không biết mình đang đọc đến chỗ nào của trang. Tôi thực sự muốn giải thích cho cô ấy về những gì đang xảy ra, nhưng sợ rằng nếu mình xúc phạm cô ấy, cô ấy sẽ ngừng đọc cùng tôi.

Tất cả những gì tôi có thể làm là tập trung cao độ vào từng từ trong cuốn sách. Tôi cảm thấy như thể mình toàn tâm để tìm ra cách phát âm từng từ. Tôi biết mình không nên bị kích động nếu không nó sẽ ảnh hướng đến giọng đọc của mình. Vì vậy tôi đã giảm tốc độ và bắt đầu đọc thật chậm. Khi đọc chậm lại, giọng của tôi rất bình tĩnh, nhiều từ lúc đầu tôi không nhận ra, tôi có thể nhớ lại từ trước đó trong bài.

Đọc theo cách này, mỗi chữ đã đi vào trong tâm tôi. Khi đọc từng câu, chỗ mà tôi không thể hoàn toàn phù hợp với Pháp đã xuất hiện trong tâm. Càng đọc tôi càng muốn đọc, tâm tôi trở nên tĩnh hơn. Sau khi chúng tôi đọc xong một bài giảng, học viên khác nói “Giọng của chị rất nhẹ nhàng và hòa ái, nó không còn vẻ hùng hồn theo kiểu văn hóa Đảng nữa đâu”.

Tôi đã nhận ra rằng bằng cách toàn tâm học Pháp, tôi đã đạt được những gì mà Sư phụ yêu cầu chúng ta khi học Pháp. Sau khi học một bài Pháp theo cách này, tôi cảm thấy rằng mình đã đồng hóa với Pháp, hai mươi bốn giờ một ngày. Cho dù làm việc gì, tôi đều xét mọi việc với chính niệm.

Sau khi học Pháp nhóm vào ngày hôm sau, một học viên đến từ một thành phố khác đề nghị tôi chia sẻ đôi lời. Lần đầu tiên tôi đã từ chối vì tôi nhận ra rằng mình tu luyện chưa tốt. Trước đây, ngay cả khi không được mời chia sẻ, tôi sẽ tự đứng dậy và chia sẻ, nhất mực chia sẻ liên tục. Khi bị người khác cắt ngang, tôi sẽ làm như vậy với họ, rồi tiếp tục chia sẻ. Bất kể tôi có chiểu theo Pháp hay không, tôi vẫn tiếp tục chia sẻ. Nghĩ lại, tôi rất hối tiếc vì những phiền phức mình đã gây ra cho các học viên khác.

Sau khi học Pháp xong, tôi đã tới thăm một học viên. Khi nhìn thấy tôi, anh ấy bắt đầu nói với tôi một cách mỉa mai. Tôi đã không nói gì. Anh ấy hơi ngạc nhiên, vì tôi thường tranh cãi lại. Một lúc sau, anh bắt đầu nói về một mâu thuẫn giữa các học viên. Tôi cảm thấy anh ấy đang nói về những người khác sau lưng họ, nên tôi đã nói với anh: “Xin đừng nói như vậy. Mỗi học viên đều có một số chấp trước cần tu bỏ, đó là điều dễ hiểu”. Nhưng anh ấy vẫn tiếp tục, điều đó khiến tôi bắt đầu nảy sinh tâm oán hận đối với anh ấy. Nhưng tôi nhận ra chấp trước này và tự kiểm soát.

Sư phụ đã giảng:

“…Giữa hai cá nhân phát sinh mâu thuẫn, người thứ ba nhìn thấy, thì người thứ ba cũng cần phải nghĩ xem ở bản thân mình có chỗ nào không đúng, vì sao lại để mình nhìn thấy? Hơn nữa hai người phát sinh mâu thuẫn càng phải nên tự xem lại bản thân mình, cần phải tu bên trong”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ Quốc [1999])

Dường như tôi đang soi thấy chính mình trong gương; đó là, những gì tôi nhìn thấy ở anh ấy chính là cách tôi đã hành xử. Khi anh ấy thấy tôi không trả lời, anh ấy bắt đầu chỉ ra rất nhiều thiếu sót của tôi. Tôi chân thành chấp nhận hết thảy mà không tranh biện và sau đó cảm ơn anh. Anh ấy nghĩ rằng sự thay đổi này của tôi thật đáng kinh ngạc. Tôi nói với anh rằng mình phải rời đi, nhưng trước khi tôi đi, anh nói rằng đây là lần đầu tiên tôi rất khiêm nhường. Khi nghe điều này tôi cảm thấy hối hận vì đã làm tổn thương người khác trong quá khứ.

Chiều hôm đó tôi cùng hai học viên đến thăm một học viên khác vừa mới vượt qua khổ nạn liên quan đến nghiệp bệnh. Chúng tôi đã cùng nhau phát chính niệm, và tôi cảm thấy như mình được bao quanh bởi trường năng lượng. Bất cứ nơi nào công năng tới, tôi cảm thấy tất cả tà ác đã bị thanh trừ. Chúng tôi đã lên kế hoạch phát chính niệm trong nửa giờ, nhưng chúng tôi đã phát chính niệm hơn một giờ mà không cảm thấy mệt. Trước đó, khi phát chính niệm, tâm tôi không thể tĩnh, lông mày của tôi sẽ nhăn lại và tôi sử dụng hết thảy năng lượng của mình. Sau đó tôi sẽ cảm thấy rất mệt, mà không cảm thấy chính niệm của mình mang lại hiệu quả.

Chúng tôi đã cùng nhau phát chính niệm trong hơn một giờ và học Pháp. Sau đó tôi cảm thấy rất tập trung và mắt của người học viên mang bệnh nghiệp trở nên rất sáng. Chúng tôi thực sự trân quý sự trợ giúp của Sư phụ.

Một trong các học viên muốn chia sẻ, nhưng cô ấy nói rất gay gắt. Một học viên khác ở đó bắt đầu mắng cô ấy với biểu hiện không thiện, khoa tay trong khi đang chia sẻ. Tất cả chúng tôi đều bị sốc vì hành xử của cô ấy.

Ngay tức thì, tôi nhận ra đó là cách mình từng cư xử. Dưới mác “Giúp đỡ các học viên khác”, từ sâu thẳm, tôi đã cư xử theo lối văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc mà mình bị tiêm nhiễm. Tôi thường nói chuyện một cách rất gay gắt, chỉ tay vào người khác. Khi đấu tranh với người khác, tôi đã rất tuyệt vọng khi xả ra tâm oán hận bên trong mình. Kết quả là, tôi đã làm hại người khác mà không nhận ra điều đó.

Tôi đã thụ ích rất nhiều từ việc tĩnh tâm học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/16/383911.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/6/176400.html

Đăng ngày 28-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share