Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-04 -2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, hiện nay tôi 43 tuổi. Đại Pháp đã giúp tôi định hình lại bản thân qua 20 năm tu luyện.

Hoàn cảnh sống nuôi dưỡng tính cách tự ti

Mẹ tôi là một giáo viên tiểu học, lúc nào mẹ cũng bận rộn. Cha tôi là một thầy thuốc tự học mà thành tài, thường đi khắp nơi để xem cho bệnh nhân. Trong nhà, hầu như chỉ có mẹ ở nhà với tôi và anh trai tôi. Cha tôi không để tâm gì lắm đến ba mẹ con chúng tôi.

Khi tôi lên ba và anh trai tôi lên sáu, mẹ tôi đã không thể chăm sóc cho cả hai, nên gởi tôi về nhà bà ngoại ở dưới quê. Ở nhà bà ngoại tôi có đến cả chục người. Có lẽ do hoàn cảnh, nên từ nhỏ, có gì oan ức, tôi chưa bao giờ dám lên tiếng, chỉ sợ gây phiền phức cho bà. Tôi để ý mọi phương diện, cố gắng hết sức để ý để không khiến người bên cạnh không thoải mái. Làm gì, nói gì cũng cẩn thận từng li từng tí, nghe lời đoán ý. Mọi người có thể say sưa nói rất nhiều chuyện, còn tôi hễ nghe là liền nghĩ đến mặt trái và sự phức tạp của vấn đề. Đó là biểu hiện điển hình của sự thiếu tự tin.

Cũng bởi vì nghề nghiệp và tính cách của cha, nên cha thường ít quan tâm, hỏi han ba mẹ con tôi. Lâu lâu mới về nhà, cha lại thấy mẹ không thuận mắt, cứ kiếm chuyện rồi đánh chửi mẹ. Từ đó, tôi đã rụt rè, tự ti, lại càng mong được tình thương của cha, mong cha đừng xa nhà vậy nữa.

Khi lên năm, tôi được về sống với mẹ, nhưng đó cũng là lúc cha mẹ tôi ly hôn. Mẹ và tôi về quê ngoại, sống trong một căn phòng nhỏ, rất bình thường. Mẹ tiếp tục làm giáo viên ở trường tiểu học.

Tôi biết, mẹ vừa đi làm, vừa chăm lo cho tôi là chuyện không dễ. Tôi lại càng khao khát tình thương của cha và nhớ anh trai, nhưng tôi chưa bao giờ dám bộc bạch với mẹ, chỉ lo không làm chủ ngôn ngữ mà khơi lên nỗi đau trong mẹ. Dù mẹ chăm sóc tôi hết mực, nhưng ký ức thời thơ ấu của tôi là chuỗi ngày cô tịch – tôi không nhớ mình có lúc nào cười vô tư, hồn nhiên đáng có ở tuổi đó hay không nữa.

Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời của tôi

Thấm thoát đã 19 năm trôi qua. Ông bà ngoại qua đời. Mẹ và tôi đã chuyển lên thành phố sống sau khi mẹ nghỉ hưu. Cuộc sống lúc này cũng thoải mái hơn. Song tôi lại mang nhiều bệnh tật, các bệnh viện lớn cùng danh y đều bó tay. Đó cũng là lúc tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Vào ngày mà tôi bắt đầu học các bài công pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí đã bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi như những điều được giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi thấy buồn nôn và cứ liên tục chạy vào nhà vệ sinh, nhưng không có gì xảy ra cả. Tôi hiểu ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi vô cùng phấn khích và chạy tới nói với mẹ: “Sư phụ đã bắt đầu quản con rồi! Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho con. Con đã được chữa khỏi rồi.” Mẹ tôi cũng rất mừng cho tôi.

Từ lúc đó, tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến cùng, miễn là tôi còn sống trên đời. Nhờ chính niệm kiên định xuất phát từ cái tâm này, tôi đã có thể bước đi trên con đường tu luyện đã 20 năm bất quản là thăng trầm thế nào đi nữa. Tôi vẫn kiên định theo sát Sư phụ và tiến trình Chính Pháp.

Trong Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999], Sư phụ đã trả lời câu hỏi của một học viên:

“Đệ tử: Từ nhỏ con đã cảm thấy tự ti. Có phải tự ti cũng là một tâm chấp trước cần bỏ?

Sư phụ: Đúng vậy. Bỏ nó đi, vì hôm hay chư vị đã là sinh mệnh hạnh phúc nhất trong vũ trụ, chư vị đã là học viên Đại Pháp rồi, ngay cả Thần trên thiên thượng cũng ganh tỵ với chư vị, vậy chư vị còn tự ti gì nữa.”

Sau khi đọc đoạn Pháp này, tôi lập tức thuộc ngay và không bao giờ quên nó. Cảm giác tự ti đeo bám tôi từ khi còn nhỏ đã tiêu tan. Đúng là như thế, tôi là một trong những sinh mệnh may mắn nhất và hạnh phúc nhất trong vũ trụ. Sao mà tôi có thể đánh mất bản tính của mình trong cảm xúc “được” và “mất” thoáng qua trong cuộc sống này được!

Hạnh phúc hay bất hạnh, thích hay không thích đều là quan niệm của người thường. Con người sẽ bị cảm xúc yêu ghét dẫn động để làm các việc không phù hợp. Họ không tự biết rằng họ có thể gây ra đau khổ cho những người khác.

Chia sẻ niềm hạnh phúc

Khi tôi kể cho các đồng nghiệp, bạn cùng lớp, những người mà tôi quen biết về việc tu luyện Đại Pháp đã mang lại hạnh phúc cho tôi như thế nào, họ rất ngạc nhiên và biết Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt đẹp. Một trong số họ nói rằng: “Sư phụ của bạn đúng là rất tuyệt vời! Hàng triệu học viên vẫn giữ vững đức tin vào Chân – Thiện – Nhẫn, vào chân lý mà Sư phụ giảng dù bị bức hại tàn khốc đến thế.”

Đại Pháp đã thay đổi con người của tôi. Thay vì cảm thấy tủi thân và ít nói, tôi đã trở nên vui vẻ và rất lạc quan. Tôi đã khiến cho đồng nghiệp và bạn học của tôi vui cười và họ rất thích tôi. Khi họ hỏi tại sao tôi trông rất trẻ, tôi nói với họ rằng đó là bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ nói rằng hẳn phải vậy, vì tôi luôn luôn vui vẻ và không có điều gì có thể làm bực mình tôi cả.

Kể từ khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, những người mà tôi biết đã không tin vào những lời tuyên truyền đối trá. Tất cả họ đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/25/384319.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/17/176524.html

Đăng ngày 27-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share