[MINH HUỆ 25-10-2009] Tôi 56 tuổi, làm nghề thầy giáo tại thành phố Uy Hải, tỉnh Sơn Đông. Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày 15 tháng 11 năm 2007. Tôi đang đạp xe đạp đi làm, thì từ khoảng cách 600 bộ ở một ngã tư, một chiếc xe hơi đâm vào tôi, khiến tôi và chiếc xe đạp quay một vòng trên trời.

Lúc bấy giờ, tôi cảm thấy một tiếng ầm lớn và tức thời tôi bay lên trời và sau đó bị đập mạnh xuống đất. Lúc đó, tôi cảm thấy bị gẫy hai chỗ nơi xương sườn. Tôi không thể cử động được chút nào. Người lái xe dừng lại, chạy đến bên tôi và cố giúp tôi đứng dậy, nhưng tôi không thể nào đứng dậy được. Người lái xe tức thời gọi đường dây nóng cấp cứu 120, và nói với người bên kia đầu dây rằng ông đã đi xe hơi đụng vào một người. Ông vừa dứt lời thì tôi cảm thấy có cái gì đang hoạt động ở sống lưng của tôi và tôi cảm thấy đỡ hơn ngay lập tức. Tôi ngồi dậy và người lái xe nói: “Ông thế nào? Ông phải đi bệnh viện và để cho một bác sĩ khám ông.” Tôi nói: “Tôi không sao cả, tôi không cần đi bệnh viện đâu.”

Tôi nhớ đến chiếc xe đạp của tôi, nó đang nằm bên lề đường cách đó 10 bộ với bánh trước cong vẹo và tay lái cong vòng. Người lái xe đền tôi 200 nhân dân tệ để tôi có thể mua một chiếc xe đạp mới. Tôi nói: “Không sao. Tôi sẽ cho sửa lại chiếc xe đạp này.” Sau đó ông đưa tôi và chiếc xe đạp đến một tiệm sửa xe đạp và cho tôi xuống nơi sở làm. Ông nói: “Có lẽ ông phải để cho một bác sĩ khám ông?” Tôi nói: “Tôi không sao cả. Ông có thể đi bây giờ. Xin đừng chạy nhanh như thế nữa nhé. An toàn là trên hết!” Ông gật đầu xin lỗi và rời đi.

Tôi kể lại vụ tai nạn xe đạp này với các đồng nghịêp nơi sở làm. Ngạc nhiên thay, họ đều nói: “Ông thật dại quá, tại sao ông để ông ta ra đi mà không đòi tiền ông ta?” Một người trong số họ nói: “Ông phải đòi ông ta tối thiểu là từ 3000 đến 5000 nhân dân tệ trong trường hợp này.” Sau đó ông ấy nói một cách giận dữ: “Ông thật dại quá” Tôi không giận cũng không để ý đến lời bình phẩm của họ. Tôi chỉ mỉm cười.

Sau đó tôi bắt đầu suy nghĩ về điều đó. Tôi thấy thật lạ là một chiếc xe hơi chạy mau như vậy đụng phải tôi, liệng tôi lên trời, và sau đó liệng mạnh tôi xuống đất, vậy mà tôi không bị đau gì cả. Tôi rất lạ lùng và không thể ngừng suy nghĩ về điều đó. Sau đó, tôi thình lình hiểu ra từ câu nói của vợ tôi. Vợ tôi tập Pháp Luân Đại Pháp trong nhiều năm. Bà tập luyện không những chỉ lợi ích cho bà, mà còn cho toàn gia đình của bà! Đó là bằng chứng cho thần uy của Pháp Luân Đại Pháp. Nó hóa giải tai nạn mà tôi gặp phải và đã cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm.

Lần này, tôi chân thành cám ơn Sư phụ Lý Hồng Chí, người đã cứu mạng tôi. Tôi phải nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp.” “Chân Thiện Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định tốt và xấu.”

Viết ngày 24 tháng 10 năm 2009


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/10/25/211048.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/1/112022.html
Đăng ngày 19-11-2009; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share