Câu chuyện được kể bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc và được ghi lại bởi một đồng tu
[MINH HUỆ 29-07-2018] Tôi năm nay 78 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Trước đó tôi đã có lần phải đi cấp cứu bệnh viện do lên cơn đau tim. Sau đó chồng tôi chăm sóc tôi tại nhà ba ngày, rồi anh biến mất. Tôi hỏi con gái là bố đâu. Cháu do dự không muốn nói, nhưng cuối cùng cũng kể rằng bố bị đột quỵ và đã được đưa vào một bệnh viện khác để cấp cứu.
Tôi quẫn trí và cảm thấy vô vọng. Tôi ngừng điều trị và đến bệnh viện kia để thăm chồng. Anh đang ở trong phòng cấp cứu cùng với rất nhiều các loại ống gắn trên người. Anh không thể cử động, và ở trong tình trạng thực vật.
Đại Pháp cứu chồng tôi
Trong khoảng thời gian khủng hoảng đó, một người quen đã giới thiệu môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, và nói rằng pháp môn này có thể giúp cải thiện sức khỏe. Hồi đó nhiều người đang tu luyện và không đủ sách Đại Pháp cho tất cả mọi người. Học viên đó đã đưa cho chúng tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân của cô ấy và dạy tôi các bài công pháp.
Tôi bắt đầu tu luyện vào ngày 15 tháng 10 năm 1998. Tôi ngồi trong phòng bệnh của chồng và bắt đầu đọc to Pháp. Khi đọc xong, tôi ngồi đả tọa trên nền nhà. Tôi thực hiện như vậy trong 25 ngày liên tiếp.
Vào ngày thứ 26, chồng tôi đột nhiên mở mắt và ngồi dậy. Tôi rất vui mừng! Anh đã có thể cử động chân tay. Tôi nghĩ đây là một điều kỳ diệu!
Ngày hôm sau, tôi dẫn chồng đi loanh quanh trong bệnh viện. Các con chúng tôi, các bác sỹ và y tá đã chứng kiến huyền năng của Đại Pháp. Tất cả bọn họ đều biết rằng một người ở trong tình trạng như chồng tôi thì không thể phục hồi như vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế!
Chồng tôi thích tôi đọc to Pháp cho anh nghe, và các bệnh nhân khác vào phòng để nghe Pháp thì cũng hồi phục sức khỏe khá nhanh.
Một người đã nói rằng ông ấy muốn có một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đưa cuốn sách của tôi cho ông ấy vì các hiệu sách đều khan hiếm quyển sách này (đây là trước khi có cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp). Vì vậy trong vòng vài tháng, tôi đã không có sách, nhưng tôi không hề hối tiếc. Tôi cảm thấy mừng cho những người khác, vì họ được thụ ích từ việc có cuốn sách.
Giảng chân tướng
Sau khi chồng tôi có thể xuất viện trở về nhà, hàng ngày chúng tôi ra ngoài và hồng Pháp cho mọi người. Chúng tôi đi bộ rất xa, nhưng không bao giờ thấy mệt. Năm 1999, khi cuộc đàn áp bắt đầu, chúng tôi bắt đầu nói với mọi người về vẻ đẹp của Đại Pháp và rằng cuộc đàn áp là sai trái.
Năm 2001, chồng tôi và tôi đi phát tài liệu Đại Pháp. Việc của chồng tôi là ngồi một chỗ cùng với tập tài liệu và đợi tôi. Anh rất vui với việc này khi tôi phát tài liệu cho mọi người. Sức khỏe của anh bắt đầu tốt lên, và anh có thể nói vài từ. Mặc dù các từ đó không rõ nhưng tôi có thể hiểu anh nói gì. Đôi khi anh luyện viết thư pháp, và anh cũng có thể tự nấu vài món đơn giản cho bữa tối.
Một lần tôi đi ra ngoài phát tài liệu Đại Pháp, và khi trở về nhà, tôi thấy chồng mình nằm trong bồn tắm máu me đầm đìa. Tôi cố nhấc anh ra, nhưng không thể. Tôi gọi hàng xóm và chúng tôi cố gắng kéo anh ra khỏi bồn tắm và đặt anh lên ghế sofa. Tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” liên tục. Một lúc sau chồng tôi bắt đầu tỉnh lại. Một lần nữa huyền năng của Đại Pháp lại triển hiện cho chúng tôi!
Giúp mọi người thoái Đảng
Từ năm 2005 tôi đã giúp mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Một hôm, ở một bữa tiệc sinh nhật của một người họ hàng, tôi đã giúp gần 300 người thoái Đảng.
Do không học Pháp tốt nên tôi vẫn còn tâm tranh đấu rất mạnh và bị chấp vào tình với con gái. Năm 2006 tôi bị nghiệp bệnh nặng đến mức việc đi lại rất khó khăn, nhưng tôi vẫn đi ra ngoài để có thể tiếp tục nói cho mọi người về Đại Pháp.
Tôi liên tục nhẩm Hồng Ngâm của Sư phụ:
“Sinh vô sở cầu,
Tử bất tích lưu.
Đãng tận vọng niệm,
Phật bất nan tu.”
Tạm dịch
“Sống chẳng tham cầu,
Chết không lưu luyến;
Sạch bong vọng niệm,
Tu Phật không khó.
(“Vô tồn” trong Hồng Ngâm)
Các con ép tôi đến bệnh viên khi chúng phát hiện ra tình trạng của tôi. Bác sỹ nói rằng tôi cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Sau khi phẫu thuật, tôi gặp một đôi vợ chồng trẻ phải nhập viện do bị bỏng nặng khi nhà của họ bị cháy. Chân tay họ bị buộc vào giường và các vết bỏng khiến họ rất đau đớn. Họ la hét cả đêm, và tôi không thể ngủ được.
Ngày hôm sau tôi nói chuyện với họ và bảo họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Tôi cũng giúp họ thoái Đoàn, một trong các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Sau đó họ đã ngủ được.
Khi bác sỹ và y tá đến kiểm tra theo giờ thì họ rất ngạc nhiên thấy đôi vợ chồng bình tĩnh đến thế. Tôi kể cho họ những điều đã xảy ra và họ cũng đồng ý thoái Đảng.
Khi sức khỏe của tôi khá hơn một chút, tôi đến từng phòng bệnh và giảng chân tướng cho họ. Hàng ngày tôi cố gắng giúp nhiều người thoái Đảng. Tôi không sợ hãi khi làm điều này vì trong tâm tôi luôn giữ một niệm – tín Pháp và chính hành.
Giờ đây tôi đã tu luyện Đại Pháp được hơn 20 năm. Hàng sáng tôi đi ra ngoài nói cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, và học hai bài giảng Pháp vào buổi chiều. Tôi đã giúp hơn 190.000 thoái Đảng từ năm 2005.
Tôi cảm thấy chính uy lực của Đại Pháp và sự từ bi của Sư phụ đã làm nên điều này.
Khi cựu thế lực muốn lợi dụng sơ hở để can nhiễu tôi, niệm đầu tiên của tôi là: “Sư phụ, xin hãy giúp con! Ta là đệ tử Đại Pháp. Sư phụ của ta quản ta.”
Chính Pháp chưa kết thúc. Tôi cần tiếp tục học Pháp tốt và tu luyện cá nhân tốt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/29/371780.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/18/171558.html
Đăng ngày 28-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.