Bài viết của Ngọc Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-6-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở một thành phố tầm trung ở Trung Quốc. Tôi may mắn được bắt đầu tu luyện Pháp Đại Pháp vào năm 1997. Trong suốt 20 năm qua, tôi đã dần trở thành một học viên Đại Pháp chân chính. Trước đây tôi từng rất yếu và mắc nhiều bệnh, nhưng ngay khi bắt đầu tu luyện tôi đã cảm thấy khoẻ mạnh và minh mẫn.

Hồi đầu lúc mới tu luyện, chúng tôi đã tổ chức một điểm luyện công tại xưởng làm của mình. Tôi mang băng tiếng đến đó mỗi ngày, và chịu trách nhiệm bật nhạc luyện công. Mỗi học viên ở đó đều thích học Pháp và luyện công cùng nhau. Chúng tôi đã tu luyện rất tinh tấn.

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, bí thư Đảng ở nhà máy đã ngăn không cho chúng tôi luyện công ở nơi làm việc. Ông ấy đã ra lệnh cho cấp dưới của mình “giám sát chặt chẽ học viên chịu trách nhiệm mang máy phát nhạc luyện công.”

Tôi đã phớt lờ những cảnh cáo của ông ấy và vẫn tiếp tục mang máy phát nhạc đến điểm luyện công. Khi cuộc đàn áp lan rộng hơn, chúng tôi đã mất môi trường luyện công tập thể của mình. Có vẻ như có nhiều người đã hiểu lầm chúng tôi và điều này khiến chúng tôi không được luyện công. Điều đó là không đúng, và tôi quyết định giúp họ hiểu được sự thật.

Tôi đã lấy một vài cuốn tài liệu giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp từ một học viên khác. Mỗi đêm tôi đều đến một tiệm photocopy gần nhà để sao ra nhiều bản. Vì mọi người đều cảm thấy nhạy cảm trong việc giúp sao chép các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp, một số chủ tiệm photocopy đã miễn cưỡng giúp đỡ. Cuối cùng tôi cũng đã tìm được một chủ tiệm sẵn sàng giúp mình, ông ấy đã đóng cửa lại rồi sao ra nhiều bản tài liệu vào lúc nửa đêm.

Tôi cảm thấy lo lắng về việc này và cho rằng nó không thể hoạt động lâu dài được. Mọi người cần biết chân tướng. Nhiều người đã hiểu lầm nghiêm trọng về chúng tôi. Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi tiếp tục làm thế này. Tôi không thể chờ lâu hơn được nữa nên đã quyết định lập một điểm sản xuất tài liệu của riêng mình.

Nói thì dễ nhưng làm thì khó. Tôi đã ngoài 70 tuổi rồi. Tôi có thể sử dụng kim tiêm nhưng việc phải sử dụng máy tính, chuột hay bàn phím đã làm tôi lúng túng. Nhờ trợ giúp của một học viên giỏi kỹ thuật, tôi đã học được cách sử dụng máy tính.

Đó là một trải nghiệm khó khăn đối với tôi, từ thiếu kiên nhẫn đến phải kiên nhẫn, từ không biết gì đến có thể tự làm một mình. Tuy nhiên, tôi đã quyết định tiếp tục bước đi trên con đường này cho dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa. Cho dù là có khó khăn đến đâu đi nữa tôi phải tự tin rằng mình có thể vượt qua. Cảm giác khó khăn đó sẽ không kéo dài lâu.

Khi ấy, hai vợ chồng con trai tôi sống cùng chúng tôi. Sau khi cháu trai của tôi ra đời, tôi đã trở nên bận hơn bao giờ hết vì tôi phải chăm sóc cho cháu cũng như làm việc nhà và sản xuất tài liệu giảng rõ chân tướng.

Tôi cảm kích an bài của Sư phụ. Chồng tôi đã giúp tôi phần bài tập về nhà của cháu trai, nấu cơm, giặt giũ và lau dọn. Tuy nhiên, con dâu tôi lại độc đoán, hách dịch và bướng bỉnh. Cô ấy phàn nàn rằng tôi đã không chăm sóc tốt cho cháu trai và luôn bới móc lỗi của tôi. Gia đình không còn được yên bình chút nào nữa.

Con dâu tôi đã đe dọa sẽ tố cáo tôi với cảnh sát, và cô đã thuyết phục gia đình mình phản đối tôi. Nhưng tôi không bị động tâm mà chỉ đi theo con đường Sư phụ đã an bài. Tôi có nhiệm vụ cho chúng sinh biết chân tướng. Tôi phải tiếp tục cho dù phải phó xuất bao nhiêu đi chăng nữa.

Vợ chồng con trai tôi ly dị, sau đó con tôi di cư đến miền nam. Tôi và chồng phải chăm sóc cho cháu trai. Trong nhiều năm, chúng tôi phải dựa vào khoản thu nhập ít ỏi để nuôi dưỡng cháu. Cuộc sống trở nên khó khăn, nhưng không gì có thể làm lay động tín tâm bước đi trên con đường tu luyện Đại Pháp của chúng tôi.

Chồng tôi và cháu trai ở trong một căn phòng hẹp và nhường cho tôi phòng lớn nhất để sản xuất tài liệu, nhưng họ không bao giờ phàn nàn. Ngoài bức ảnh của Sư phụ ra thì căn phòng đó chỉ gồm các máy in, một chiếc máy tính, một máy in đĩa DVD và các vật liệu sản xuất.

Tôi đã tận dụng mọi ngóc ngách trong phòng, ngay cả tủ quần áo và kệ trên cao. Cuộc sống của tôi đã hòa vào với chúng. Tôi dành toàn bộ thời gian và sức lực của mình để học, cải thiện, thử và sản xuất các tài liệu giảng chân tướng. Cuối cùng tôi đã có thể tự làm. Một đóa hoa nhỏ đã thành công khai nở trong nhà tôi.

Từ đáy lòng, tôi cảm thấy vô cùng vui sướng, mặc dù nụ nười đầy nước mắt và khuôn mặt tôi thường bị dính mực.

Sau đó có một học viên tầm tuổi tôi đã đến giúp tôi. Bà ấy không biết cách sử dụng máy tính nhưng tâm bà rất đơn giản. Trong hơn 10 năm qua, bà đã đến giúp tôi mỗi ngày, từ sáng đến tối, bất kể thời tiết, và ngay cả trong ngày nghỉ Tết.

Chồng của bà là cựu trưởng đồn cảnh sát địa phương của chúng tôi. Ông đã áp dụng rất nhiều biện pháp tà ác để tra tấn bà ấy, nhưng không gì có thể thay đổi được ý chí tu luyện Đại Pháp của bà. Chỉ có các học viên Đại Pháp, đệ tử của Phật Chủ, mới có thể làm được như vậy.

Chúng tôi làm tài liệu, lúc đầu là cung cấp cho mấy đồng tu cao tuổi, dần dần, phạm vi cung cấp càng lúc càng lớn.

Nhiều học viên cao tuổi sống cách xa nhiều dặm muốn bước ra giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh. Tôi không muốn nhìn thấy họ chỉ nhận được vài cuốn tài liệu nhỏ và đĩa DVD sau khi đã chờ đợi cả tuần. Tôi cầu xin Sư phụ để hai học viên trẻ hơn lập điểm sản xuất tài liệu trong nhà của họ.

Mong ước của tôi sớm được toại nguyện. Một học viên gần đó vừa nghỉ hưu bắt đầu sản xuất một số tài liệu. Bà ấy là một người có học thức và biết sử dụng máy tính cùng các thiết bị khác.

Bà đã giúp mở rộng các điểm sản xuất tài liệu ở địa phương của chúng tôi. Trước đó, chúng tôi chỉ có thể sản xuất nhiều nhất là 70 cuốn Tuần báo Minh Huệ một tuần, và không thể đáp ứng được yêu cầu của nhiều học viên. Nhiều học viên vẫn phải chung nhau một cuốn. Chúng tôi phải làm thật nhiều các cuốn tài liệu nhỏ, in đĩa DVD, sản xuất bùa hộ mệnh và in sách Cửu Bình.

Chúng tôi tiếp tục sản xuất tài liệu không ngừng, trong khi những học viên khác đi ra ngoài để phân phát. Một học viên cho biết số lượng tài liệu chúng tôi sản xuất ra có thể đem phát được vài lần cho cả thị trấn.

Ngày càng có nhiều học viên tham gia phân phát tài liệu và giảng rõ chân tướng cùng chúng tôi, vì vậy nhu cầu về tài liệu tăng lên. May thay ngày càng có nhiều đóa hoa nhỏ khai nở trong nhà của những học viên khác.

Chúng tôi không còn phải làm thâu đêm nữa. Cảm tạ Sư phụ, chúng tôi đã chuyển đến một căn hộ mới và rộng hơn; căn hộ rất yên tĩnh, rộng rãi và tiện lợi. Cháu nội của tôi cũng có phòng lớn hơn và cháu nói rằng giờ thì cháu cảm thấy được an toàn hơn. Tôi biết tất cả điều này đã được Sư phụ an bài.

Một học viên lớn tuổi đã bị cảnh sát sách nhiễu sau khi đệ đơn kiện cựu độc tài Giang Trạch Dân, người đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Ở nơi làm việc, con trai bà cảm thấy xấu hổ về hành động của mẹ mình và đã thuyết phục bà thỏa hiệp với cảnh sát.

Tuy nhiên, vị học viên này có tín tâm vững chắc vào Đại Pháp và đã chọn cách rời khỏi nhà, nơi bà đã sống mấy chục năm qua. Bà nói bà không muốn mang lại phiền phức cho con trai mình, nhưng bà chẳng có nơi nào để đi, vì thế tôi đã bảo bà đến sống cùng chúng tôi. Chúng tôi rất vui khi làm việc cùng nhau để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.

Chúng tôi đồng hoá với Đại Pháp và tận hưởng cuộc sống mỗi ngày. Chúng tôi sản xuất tài liệu vào buổi sáng và học Pháp cùng nhau vào buổi chiều.

Có một phụ nữ lớn tuổi muốn học Pháp sau khi nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp từ một học viên ở siêu thị. Tôi mời bà đến tham gia học Pháp tập thể cùng chúng tôi. Lúc đầu bà chỉ ngồi lắng nghe chúng tôi đọc Pháp, vì bà không biết chữ. Sau đó bà cố gắng đọc theo chúng tôi. Hiện bà đã có thể đọc được toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân. Điều này thật kỳ diệu. Mỗi ngày bà đều xách một túi tài liệu giảng rõ chân tướng lớn từ nhà và đi ra ngoài để phân phát, bất kể nắng mưa. Bà không bao giờ từ bỏ việc mình làm mặc dù bà gặp khó khăn trong việc đi lại.

Chồng của một học viên đã qua đời. Con trai bà, mặc dù không sống cùng bà nhưng đã gửi con gái của mình cho bà chăm sóc. Hiện cháu nội của bà đang học trung học. Tuy bận rộn nhưng học viên này rất nhiệt tình trong việc giảng rõ chân tướng và cứu người. Bà thường lấy tài liệu từ tôi và đi phân phát. Bà không bao giờ ngưng làm ngay cả khi đang bị nghiệp bệnh nặng.

Một học viên trung niên đã kiên trì trong việc mua các thiết bị máy móc, và phân phát tài liệu cho các học viên trong hơn mười năm qua. Anh toàn tâm toàn ý làm việc đó. Do làm việc này mà anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội kiếm tiền. Con trai anh chuẩn bị lấy vợ, nhưng anh vẫn sống trong một căn hộ đi thuê. Tất cả anh chị em và gia đình đều đổ lỗi cho anh, nhưng anh không bao giờ dao động.

Chúng tôi động viên và giúp đỡ nhau. Chúng tôi là một chỉnh thể đang bước trên con đường trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Chúng tôi biết rõ rằng sinh mệnh của chúng tôi là được Sư phụ ban cho, chúng tôi có trách nhiệm và sứ mệnh thức tỉnh chúng sinh tại thời điểm quan trọng này khi đại đào thải sắp xảy ra.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã an bài hết sức xảo diệu, để chúng con có may mắn và vinh sự được làm việc mà các học viên Đại Pháp cần làm, trở thành những sinh mệnh vinh diệu nhất trong vũ trụ này. Chúng ta phải tinh tấn và phối hợp tốt hơn, không phụ Sư tôn từ bi khổ độ, không phụ chúng sinh đang tha thiết chờ đợi.

Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/19/370005.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/16/171532.html

Đăng ngày 26-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share