Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-07-2018] Trong suốt thời gian diễn ra một kỳ Đại hội Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), bốn cảnh sát đã đến nhà tôi đề nghị được “giúp đỡ”, nói rằng họ “lo ngại cho tôi.” Ngay khi bước vào nhà, họ bắt đầu chụp ảnh, nhìn ngó chung quanh và lục lọi đồ đạc của tôi.
Tôi không thấy sợ, bởi vì tôi thường nói với cảnh sát và công chức chính quyền về việc Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại như thế nào. Tôi nói: “Việc các anh xông vào nhà tôi chụp ảnh mà không trình cho tôi xem căn cước và lệnh khám nhà là phạm pháp. Bởi vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị giam trong tù ba năm. Sau khi được thả ra, tôi vẫn còn tu luyện. Vì sao vậy? Vì Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”
“Chúng tôi lo cho ông,” một cảnh sát trả lời
“Nếu các anh thực sự lo cho tôi, sao các anh không giải quyết giúp vấn đề mà chúng tôi đang gặp hiện giờ.” Tôi bảo với anh ta. “Chính quyền đã lấy đi một mẫu đất của tôi nhưng chỉ trả cho chúng tôi vài trăm nghìn tệ. Mảnh đất đó bây giờ có giá hàng triệu tệ. Không có đất, chúng tôi lấy gì để sống? Khi chúng tôi vay mượn tiền để xây lại nhà, chính quyền lại đập bỏ. Còn nữa, năm nay chính quyền nói với chúng tôi rằng chúng tôi phải chuyển sang dùng khí đốt. Mùa đông sắp đến rồi, và nếu như khí đốt không được dẫn đến chỗ chúng tôi và chúng tôi thì không được phép dùng than đá, chúng tôi sẽ không được sưởi ấm. Nếu anh thực sự quan tâm, hãy giúp chúng tôi giải quyết những vấn đề này đi.”
Người cảnh sát trả lời, “Chúng tôi sẽ báo cáo chuyện của ông lên cấp trên.” Rồi họ rời đi.
Ngày hôm sau họ lại đến, và nói rằng không có thời gian để lắng nghe tôi khi tôi cố gắng giảng chân tướng cho họ. Tôi nói, “Nếu các anh thực sự không có thời gian, sao các anh cứ mãi đến đây thế? Các anh đang làm lãng phí thời gian của tôi.”
Tôi bắt đầu ghi lại số căn cước và họ tên của họ. Một cảnh sát hỏi tôi vì sao tôi làm việc này. Tôi nói, “Các anh là cảnh sát và có nghĩa vụ phục vụ công dân. Tôi là một công dân. Khi các anh vào nhà tôi và không đưa cho tôi xem căn cước, điều đó có nghĩa là các anh xâm nhập vào nhà tôi bất hợp pháp!”
Một cảnh sát khác nói, “Thôi được rồi, chúng tôi sẽ không mặc đồng phục cảnh sát.”
“Nếu các anh không mặc đồng phục cảnh sát, tôi sẽ nghĩ các anh là tội phạm,” tôi đáp, “và sẽ gọi cảnh sát. Tuy nhiên, nếu các anh lắng nghe những gì tôi nói, tôi sẽ hân hạnh mời các anh vào nhà tôi.”
“Được. Chúng tôi sẽ trở lại vào chiều mai,” một trong số họ trả lời.
Ngày hôm sau, tôi chờ họ trong nhiều giờ, nhưng họ không đến. Tôi nghĩ rằng chính niệm của tôi đã đẩy họ ra xa và việc ghi lại họ tên của họ đã ngăn họ đến. Tôi tự hài lòng với chính mình.
Ngày hôm sau, có vài cảnh sát đến gõ cửa nhà tôi, nhưng tôi không mở cửa. Tôi nói, “Các anh đã nói là hôm qua đến, nhưng các anh không đến. Các anh bắt tôi phải chờ suốt cả buổi chiều. Bây giờ thì tôi không mở cửa.”
Một trong số họ nói, “Hôm qua chúng tôi bận.”
“Vâng, hôm nay tôi bận, các anh hãy về đi.” Tôi đáp.
Từ bi xoay chuyển tình thế
Nhóm cảnh sát đứng trước cửa nhà tôi đã thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường. Có một cụ bà la to, “Ông ấy chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy không vi phạm pháp luật. Tại sao các anh lại quấy rầy ông ấy? Tôi nghĩ ở Trung Quốc có tự do tín ngưỡng chứ.”
Khi có nhiều người hơn nữa tụ tập đến, cảnh sát đã đột ngột bỏ đi.
Tôi đi về nhà với cảm giác khải hoàn, như thể tôi vừa thắng trong một trận đấu. Từ cơ điểm của người thường, tôi đã bảo vệ được gia đình tôi. Từ giác độ của một người tu luyện, tôi nghĩ rằng tôi đã làm theo những gì Sư phụ giảng,
“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực” trong Tinh tấn yếu chỉ II)
Khi tôi ghi lại tên họ và số thẻ căn cước của cảnh sát, tôi tin rằng tôi đang nói với họ rằng họ đang làm điều sai trái, và việc tôi không mở cửa cho họ là đúng.
Tuy nhiên khi xem xét lại bản thân, tôi nhận ra tôi có tâm hiển thị, tâm tranh đấu và tâm oán hận, v.v… Từ bi của tôi đâu rồi? Cảnh sát đã đến nhiều lần. Tại sao vậy? Không phải là họ đến để được cứu đó sao? Cứu độ chúng sinh là những gì mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Tôi nên thực sự từ bi đối đãi với họ.
Từ trong tâm tôi nói với Sư phụ, “Con xin tạ lỗi. Con cần phải đối xử tử tế với họ. Con không thể coi họ là sinh mệnh tà ác bởi vì họ là những sinh mệnh đáng thương. Họ đang bị tà linh của ác đảng lợi dụng. Nếu con không giảng chân tướng cho họ, họ sẽ không được cứu. Nhiệm vụ của con là cứu họ.”
Ngày hôm sau, tôi chuẩn bị một số đĩa DVD giảng chân tướng, một ít bánh ngọt và thuốc lá, rồi pha một bình trà. Sau đó tôi chờ họ đến.
Hai cảnh sát trẻ đến. Họ chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học và được phân công đến nhà tôi. Mỗi người lấy một điếu thuốc và nói, “Học viên Pháp Luân Công thực sự không hút thuốc phải không?”
“Đúng vậy, các cậu nói đúng đấy” Tôi đáp. “Tôi đã từng hút thuốc và uống rượu trước khi tu luyện, nhưng tôi biết rằng những người trẻ thích hút thuốc, nên các cậu cứ tự nhiên.”
Khi họ thoải mái, tôi bắt đầu kể cho họ nghe câu chuyện của mình. Tôi nói về việc tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào, và rằng tôi đã tu dưỡng bản thân mình theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn ra sao. Tôi kể với họ rằng Đại Pháp đã được phổ truyền trên khắp thế giới, bất kể cuộc bức hại do cựu Chủ tịch Giang Trạch Dân phát động.
Họ yên lặng lắng nghe. Khi tôi đề cập đến việc có hàng triệu người Trung Quốc đã thoái ĐCSTQ, họ đã đồng ý thoái. Tôi rất vui mừng cho họ.
Ngày kế tiếp, Đội trưởng và Trợ lý đến nhà tôi. Bởi vì tôi đã thực sự từ bi, nên thái độ của Đội trưởng với tôi đã thay đổi. Anh ấy và người trợ lý đã chăm chú lắng nghe những gì tôi nói. Sau đó tôi cho họ xem DVD vì nội dung trong đó có phạm vi bao phủ rộng, chi tiết và toàn diện hơn nên lực cứu độ sẽ mạnh hơn những gì tôi nói.
Khi tôi cho họ xem sự thật về vụ tự thiêu giả mạo tại Quảng trường Thiên An Môn, người Đội trưởng đã hiểu và nói, “Họ đã ngụy tạo vụ tự thiêu!”
Tôi nói, “Đúng rồi! Nhiều người Trung Quốc đã bị lừa dối.” Họ chỉ xem trong khoảng mười phút vì họ phải rời đi, và tôi đã không khuyên họ thoái ĐCSTQ.
Tôi không bao giờ gặp lại người Đội trưởng ấy, và hối tiếc vì đã không khuyên thoái. Trong suốt thời gian Đại hội ĐCSTQ, ba cảnh sát đã đến nhà tôi hầu như mỗi ngày. Khi họ đến, tôi tiếp đãi họ như khách quý, và cho họ xem đĩa DVD về chân tướng.
Họ chỉ ngồi lại khoảng năm hay mười phút cũng không sao. Miễn là họ muốn xem, tôi tin rằng họ sẽ được thọ ích. Tôi cũng giúp họ thoái ĐSCTQ.
Khi Đại hội ĐCSTQ kết thúc, cảnh sát lại đến lần nữa, nên tôi hỏi họ vì sao họ vẫn đến. Họ nói, “Cấp trên của tôi nói rằng chúng tôi phải thăm ông mỗi hai ba ngày một lần. Miễn là ông ở nhà, chúng tôi sẽ không phải lo lắng gì.”
Tôi nói, “Vâng. Ngày mai tôi sẽ đến gặp cấp trên của anh.”
Ngày hôm sau, tôi đến gặp Trưởng đồn cảnh sát. Trước đó tôi đã giảng chân tướng và giúp ông ấy thoái ĐCSTQ, nên lần này tôi hỏi thẳng ông ấy, “Những nhân viên cấp dưới của ông lại đến nhà tôi mỗi ngày. Đó là hành vi quấy rối! Có phải ông định tiếp tục cho họ quấy rối tôi không?”
Vị Trưởng đồn mỉm cười và nói, “Chỉ là xem ông có ở nhà không. Chúng tôi phải làm theo lệnh cấp trên. Khi ông có nhà, chúng tôi sẽ chụp ảnh để chứng minh rằng chúng tôi đang ở đó.”
Ông ta lấy điện thoại thông minh và hướng ống kính máy ảnh về phía tôi. Tôi nói, “Được rồi, ông cứ làm đi và bắt đầu quay phim nhé. Tôi sẽ nói về cuộc bức hại, và cấp trên của ông có thể nghe được. Nếu tôi hẹn gặp ông ấy, có thể ông ấy thậm chí không muốn gặp tôi. Việc này sẽ giúp ông ấy. Cảm ơn ông rất nhiều!”
Ông ấy bắt đầu quay phim, và tôi bắt đầu nói.
Tôi cảm nhận rằng tôi đang được bao bọc trong một trường năng lượng mạnh mẽ. Tôi cảm giác giống như tôi đang đứng đó, cao lớn, đụng đến đỉnh trời (đỉnh thiên độc tôn). Tôi biết rằng Sư phụ đang ở bên cạnh tôi.
Sau mười phút, tôi bắt tay với Trưởng đồn và đường đường chính chính bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/15/9F-370803.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/12/171490.html
Đăng ngày 23-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.