Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-7-2018] Năm 2004, tôi bị bắt giữ phi pháp và bị giam tại một trại lao động cưỡng bức trong hai năm. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho những người quản tù, để họ có thể lựa chọn việc ngừng tham gia vào cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp và có một tương lai tốt đẹp.

Cô Vương, hơn 30 tuổi, là một quản tù của trại. Cô ấy thường xuyên ngược đãi các học viên.

Một ngày, cô ấy gọi tôi lên văn phòng của cô và nói “Trông chị như một viên chức chính phủ [thực tế tôi không phải vậy]. Tại sao chị lại đặt bản thân vào tình cảnh này và kết thúc mọi chuyện trong trại giam? Chị không thấy hối tiếc sao?”

Tôi trả lời: “Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhờ có Đại Pháp tôi đã được tái sinh. Giờ tôi đã biết ý nghĩa thực sự của cuộc đời mình và làm thế nào để trở thành người tốt theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Giờ tôi cũng hiểu rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.”

Cô ấy hỏi: “Sao chị lại mê tín đến thế? Chị đang chống lại Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sao chị lại cố chấp vậy?”

Tôi phủ định, “Đây không phải là mê tín. Mặc dù cô không tin vào Thần Phật, nhưng thực tế họ có tồn tại. Tuy nhiên, họ ở các không gian khác mà chúng ta không thể nhìn thấy bằng cặp mắt trần này”.

“Tôi thấy rằng cô là người có học thức, và cô có thể suy xét một ví dụ sau: Mặc dù ĐCSTQ ủng hộ chủ nghĩa vô thần và đã phá hủy nền văn hóa và đạo đức truyền thống có lịch sử 5000 năm của dân tộc chúng ta, nhưng sâu trong tim mọi người, họ vẫn kính ngưỡng Thần Phật”.

Cô ấy lắng nghe và gật đầu.

“Tôi không thấy hối tiếc”. Tôi tiếp tục nói: “Mặc dù giờ đây chúng tôi đang bị bức hại, tôi có cơ hội biết cô, có lẽ chúng ta có duyên tiền định. Cô có vẻ là người lương thiện. Tôi nghe nói cô đang chăm sóc cho bố mẹ và con gái. Từ vị trí của bố mẹ cô, cô hẳn là một người con gái tốt, và từ vị trí của con gái cô, tôi đoán rằng cô là người mẹ tốt”.

Thái độ của cô ấy đã giãn ra.

“Gia đình cô chắc không biết cô đang đối mặt với những người tốt tin vào Chân – Thiện – Nhẫn”. Tôi tiếp tục: “Những người này không bao giờ tranh đấu hay truy cầu lợi ích cá nhân. Tuy nhiên, họ lại bị đàn áp vì đức tin của họ.”

“Khi gia đình cô biết được sự thật, họ sẽ nhận ra rằng hàng ngày cô ở đây là để tra tấn những người tốt. Họ sẽ nghĩ về cô thế nào? Là một nhân viên cảnh sát, nhiệm vụ của cô là ngăn cản cái ác và biểu dương lòng tốt. Đó là sứ mệnh mà Thần đã trao cho cô. Tuy nhiên, chẳng phải cô đang làm ngược lại và chống lại mong muốn của Thần? Cô có nghĩ rằng mình sẽ được ban thưởng? Làm điều tốt sẽ nhận được điều tốt. Làm điều ác sẽ gặp cái ác. Đó là dành cho cả cô và gia đình cô, vì vậy cô nên nghĩ thấu đáo”.

Tôi không biết mình lấy đâu ra can đảm để nói chuyện với cô ấy như thế trong hơn một giờ đồng hồ. Tôi hỏi cô ấy “Nếu tôi là chị gái cô và bị chấn đoán mắc bệnh ung thư vú, và bệnh của tôi đã được chữa khỏi nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng sau đó tôi bị bắt giam và bức hại. Thì cô sẽ đối xử với tôi như thế nào?”

Cô ấy đi về phía cửa sổ và quay lưng lại chỗ tôi, nhưng tôi có thể biết cô ấy đang lau nước mắt. Sau đó cô ấy quay mặt lại và nói “Đừng nói với ai về buổi nói chuyện hôm nay, nếu không, chị sẽ phải chịu khổ đấy”.

Từ đó trở đi, cô ấy đã thay đổi. Cô ấy trở nên dễ tính – và thậm chí còn giúp đỡ các học viên Đại Pháp bị giam trong trại.

Khi tôi được thả tự do, cô ấy đưa tôi tới cổng trại giam. Cô ấy khóc và nói “Tôi đồng cảm với những trải nghiệm của chị. Chị có thể tu luyện ở nhà, nhưng hãy chú ý đến sự an toàn. Tôi không muốn thấy chị ở đây thêm lần nữa”.

“Vì chị sắp rời đi, nên tôi muốn nói với chị rằng tôi có hai cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp trên kệ sách và bà tôi cũng từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã xem qua những cuốn sách đó, và chúng đúng là dạy người ta làm người tốt và làm việc tốt”.

“ĐCSTQ đã làm mọi thứ trong quyền lực của nó để đàn áp Pháp Luân Công, nhưng lại bỏ qua các tệ nạn như tham nhũng, buôn lậu, trộm cướp. Bức hại những người tốt sẽ khiến ĐCSTQ tiến nhanh hơn tới sự sụp đổ, không sớm thì muộn”.

Tôi nói với cô ấy “Nếu cô có cơ hội dừng chân ở quê tôi, thì mời đến nhà tôi chơi. Cảm ơn cô, và tôi sẽ không quay lại đây nữa. Mong cô hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Sau khi về nhà, tôi tiếp tục làm ba việc. Trong nhiều năm, tôi luôn tự hỏi không biết người quản tù đó đã thoái Đảng hay chưa.

Tôi hy vọng rằng các học viên chúng ta có thể thay đổi tư tưởng của mình để cấp tốc cứu nhiều người hơn nữa, đặc biệt là những nhân viên cảnh sát và quản tù bị đầu độc nặng nề bởi ác đảng Trung Cộng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/28/362240.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/12/171084.html

Đăng ngày 22-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share