Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 8-3-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công) vào năm 2009 khi tôi 30 tuổi.

Quả thật trong nhiều năm liền tôi không biết cách đề cao tâm tính hay tu luyện như thế nào. Một trong những lý do là phụ đạo viên ở địa phương thường xuyên khen ngợi tôi khi tôi làm hạng mục, và điều đó khiến tôi ngộ nhận rằng càng làm những hạng mục Đại Pháp thì tôi tu luyện càng tốt.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một mẫu người thường điển hình. Tôi uống rượu, hút thuốc, chơi cờ bạc và còn nhiều tật xấu khác

Cha mẹ tôi sống cùng với anh trai cả và tất cả họ đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được nhiều năm. Khi hai vợ chồng tôi đến thăm và cùng ăn tối với họ, chúng tôi đều cùng nhau đọc các sách Đại Pháp. Dù tôi biết Pháp Luân Đại Pháp tốt, nhưng tôi vẫn không có động lực để trở thành một học viên.

Một ngày nọ vì không có việc gì làm ở văn phòng, nên tôi đã bật đĩa DVD “Giảng Pháp cho các học viên Úc Châu” của Sư phụ. Lúc đó, tôi không biết tại sao và bắt đầu khóc khi tôi thấy Sư phụ. Sư phụ Lý từ bi trò chuyện với học viên như một người đáng kính vậy. Vào khoảnh khắc đó tôi quyêt định sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tôi nói về quyết định của mình cho vợ tôi. Cô ấy đã hét lên: “Không, anh không được tu luyện Pháp Luân Công!” và đạp tôi ra khỏi giường.

Tôi bỏ qua lời cô ấy nói và đi sang căn phòng khác để tọa thiền. Cô ấy đã đến phòng tôi cùng một cây gậy gỗ và đánh vào hai chân tôi đến khi chúng bầm tím. Nhìn thấy chân tôi chảy máu, cô ấy trở nên sợ hãi và trốn trong giường ngủ của cô ấy rồi khóa cửa lại.

Tôi không hề có ý nghĩ sẽ đánh lại cô ấy. Sau một lúc không thấy động tĩnh gì, cô ấy đi ra và hỏi: “Anh thực sự muốn tu luyện (Pháp Luân Công) à?!”

Tuy nhiên, tôi cũng không biết tu luyện thế nào. Tôi đọc một số sách khi có thời gian và lại quên chúng khi tôi bận rộn. Tôi cũng không biết hướng nội thế nào.

Sau đó công việc của tôi khiến tôi phải đến sống ở thành phố khác, điều này khiến hai vợ chồng tôi sống riêng biệt trong hai năm. Chúng tôi tranh luận rất nhiều khi tôi về nhà trong kỳ nghỉ, và cuối cùng thì chúng tôi ly hôn mà không cần hỏi ý kiến cha mẹ tôi.

Tôi đến thăm vợ cũ và gia đình cô ấy vào năm 2011 để hỏi xem cô ấy có muốn tái hôn không. Tuy nhiên cô ấy từ chối và còn không đưa cho tôi một nửa tài sản theo như trong điều khoản ly hôn. Thay vào đó, cô ấy lại nói dối mọi người rằng cô ấy đã chuyển tiền cho tôi.

Mẹ tôi rất buồn cho tôi. Tôi từng có một căn hộ, xe hơi, và nhiều tiền trong tài khoản. Vợ tôi đã lấy đi căn hộ, tiền và chiếc xe hơi đó. Điều này khiến tôi rất ghét cô ấy.

Trong dịp nghỉ Tết Nguyên đán, tôi ở cùng với cha mẹ và đọc rất nhiều sách Pháp Luân Đại Pháp. Quá trình tập trung học Pháp khiến tôi hiểu ra nhiều điều. Tôi đã loại bỏ được tâm oán hận vợ cũ và chấp trước vào tài sản và tiền bạc.

Sau kỳ nghỉ đó, tôi nhận được một đĩa DVD Shen Yun. Tôi xem đi xem lại các tiết mục biểu diễn và vô cùng xúc động khi nghe bài hát “Hối hận cũng không giúp được” (Hồng Ngâm III):

“Sinh sinh bả Thần đẳng
Thác quá hối vô tế”

Tạm dịch:

“Bao đời chờ đợi Thần
Lầm lỡ hối cũng không giúp được”

Tôi đã khóc khi nghe bài hát này.

Sau đó tôi bắt đầu tham gia cùng các học viên khác khi họ phát đĩa DVD Shen Yun cho khách qua đường. Lúc đầu tôi chỉ phát được vài chiếc, nhưng sau đó tôi đã phát được cho nhiều người.

Nhiều học viên ở địa khu tôi đều tôn thờ một điều phối viên địa phương. Tôi thường hay lái xe đưa vị điều phối này đi, và trong lúc chúng tôi ở trên đường ông ấy thường khen tôi (về việc tham gia các hạng mục). Tôi giữ những lời khen này trong tâm và tin rằng tham gia làm nhiều việc trong hạng mục thì tương đương với tu luyện tốt.

Lời khen của ông ấy khiến bản thân tôi tự mãn mà không để ý đến cảm xúc người thường của mình.

Ví dụ, tôi học Pháp hàng ngày nhưng không biết xem xét bản thân dựa trên Pháp. Một số quan niệm của tôi mạnh đến mức khiến tôi trở nên tranh đấu và coi thường các học viên khác. Ngoài ra, tôi còn mong muốn làm thêm nhiều việc và muốn nhanh chóng kết thúc công việc để xem kết quả.

Tôi còn có chấp trước truy cầu và sắc dục. Khi vợ cũ của tôi quay về và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã không làm thủ tục tái hôn nhưng lại sống cùng nhau và có con.

Một ngày nọ, tôi đưa đĩa DVD cho một cảnh sát mặc thường phục và đã bị bắt. Tôi bị kết án tù. Tuy nhiên, tôi không ký vào bản cam kết (hứa từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp), tôi còn giảng chân tướng cho các tù nhân khác.

Sau khi được thả, tôi có thời gian học Pháp nhiều hơn và dần hiểu ra cách tu luyện và tại sao tôi bị bức hại.

Bây giờ tôi đã hiểu việc giảng chân tướng và tu luyện phải được làm đồng thời, vì cứu người và tu luyện là một. Một học viên nên học Pháp mà không truy cầu đạt được điều gì đó từ việc đọc sách.

Các học viên cũng nên cân bằng viên dung gia đình và làm tốt tại nơi làm việc.

Nhìn lại những thăng trầm trên con đường tu luyện của mình. Tôi muốn nhắc nhở các học viên lâu năm và phụ đạo viên không nên khen ngợi các học viên mới một cách tùy tiện. Các bạn nên nhắc nhở họ hướng nội và chỉ ra những chấp trước của họ, thay vì chỉ khuyến khích họ tham gia nhiều hạng mục hơn.

Trên đây là thể ngộ của cá nhân tôi, xin vui lòng chỉ ra những điều chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/8/362638.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/29/169201.html

Đăng ngày: 3-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share