Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-3-2018] Năm nay tôi 70 tuổi, và tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) được 20 năm. Cũng như nhiều học viên khác, tôi được trải nghiệm sự hồi phục kỳ diệu về vấn đề sức khoẻ. Tôi đã vài lần bị bắt và giam giữ phi pháp khi đang nói chuyện với mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sư phụ đã bảo hộ tôi và giúp tôi vượt qua mọi khổ nạn. Không một ngôn từ nào diễn tả được lòng cảm ân sâu sắc của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp.

Buông bỏ các tâm chấp trước

Hoàn cảnh gia đình tôi thuộc diện nghèo. Tôi có hai con trai. Đứa lớn học rất khá ở trường, nhưng cháu không thể vào đại học do chúng tôi không đủ khả năng chi trả học phí. Đứa nhỏ cũng buộc phải đi làm sau khi học trường nghề.

Tôi đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn khiến tôi cảm thấy vô cùng bất mãn, hai con trai của tôi đã lớn, mà tôi không thể mua được một ngôi nhà. Tôi nghĩ quá nhiều đến việc đó và không thể tập trung khi đang học Pháp. Tôi muốn nói chuyện với một vài học viên khác về việc này, nhưng điện thoại lại không thông, nên tôi lại ngồi xuống và học Pháp.

Sư phụ giảng:

… phiền toái của người thường chính là phiền toái của người thường. Trong mắt người nhìn các thứ đều là bất biến, nhưng trong mắt Thần nhìn hết thảy điều ấy đều biến đổi. Chư vị khổ não, Sư phụ cũng vì chư vị mà khổ não, khổ não [rằng] chư vị tâm không trừ, Pháp thì ngộ không cao, khổ não [rằng] chư vị giải quyết một vấn đề chưa xong mà chư vị lại tạo vấn đề mới (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi chợt ngộ ra rằng tôi không thể nhìn rõ ràng con đường phía trước, là bởi tôi đang sống trong mê.

Sư phụ còn giảng:

[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người. (Chuyển Pháp Luân)

Nếu có gì đó làm tôi bất mãn, chẳng phải đó là bởi tôi có tâm chấp trước? Nếu tôi cứ mãi nghĩ về điều đó, chẳng phải tôi đang gia tăng và chồng chất thêm chấp trước? Sư phụ đã dạy chúng ta rằng miễn là chúng ta làm tốt ba việc, thì mọi thứ đều ở trong đó cả. Mặc dù, tôi không thực sự nhận thức được hết nội hàm trong lời giảng của Sư phụ, bản năng của tôi biết rằng tôi chỉ cần làm theo những gì Sư phụ yêu cầu. Một người chỉ có thể đắc được khi người đó biết từ bỏ. Vậy nên, tôi bắt đầu buông bỏ những chấp trước của mình và làm ba việc thật tốt.

Tôi đã bị bắt giữ nhiều lần vì đức tin của mình. Hai con trai tôi đã cố gắng tìm tôi và thương lượng với cảnh sát để họ thả tôi ra. Không lần nào chúng kêu ca phàn nàn cả. Chúng luôn ủng hộ việc tôi tu luyện và lo lắng cho sự an toàn của tôi.

Trong những năm đó, tôi đã bị bức hại rất nghiêm trọng. Tôi không có thời gian chăm sóc các con. Tôi không thể giúp đỡ các con, từ chuyện tìm việc làm, đến chuyện hò hẹn, kết hôn.

Đại Pháp đã ban cho gia đình tôi một cuộc sống tốt đẹp hơn

Khi con trai út của tôi lập gia đình, cháu đã mua một ngôi nhà. Tuy nhiên, cháu không có đủ tiền để làm nội thất, nên anh vợ cháu đã giúp đỡ mua đồ đạc. Khi con trai lớn của tôi kết hôn, cháu cũng không có đủ tiền để mua đồ cưới. Gia đình vợ đã cho cháu một khoản tiền để trù liệu chi phí, và cháu đã có thể tổ chức lễ cưới. Tôi biết những chuyện đó sau đám cưới của các con. Sâu thẳm trong tâm, tôi biết rằng Sư phụ luôn coi sóc cho chúng tôi. Sư phụ ban cho chúng tôi những thứ chúng tôi cần. Ngài chăm lo cho tất cả những vấn đề khó khăn của tôi.

Hai năm trước, xảy ra một vụ tai nạn ô tô liên hoàn trên đường cao tốc. Thời điểm đó, con trai tôi cũng đang đi trên đoạn đường đó. Tuy nhiên, bằng cách nào đó cháu lại chọn rẽ tuyến khác. Chúng tôi đã nghe tin về vụ tai nạn nghiêm trọng đó sau một ngày.

Dường như có sự sắp đặt từ trước. Liệu người thường có thể làm được không? Tôi biết rằng chính Sư phụ đã làm điều đó. Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi.

Con trai út của tôi đã giúp nhóm học Pháp của chúng tôi viết và gửi những lời chúc mừng lên trang web Minh Huệ. Cháu cũng giúp tải xuống các bài giảng Pháp của Sư phụ. Mặc dù con trai tôi không có bằng cấp cao, nhưng lương bổng của cháu rất tốt.

Sư phụ đã bảo hộ cho mọi thành viên trong gia đình chúng tôi, và những điều kỳ diệu cứ nối tiếp xảy ra. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được sự từ bi vĩ đại của Sư phụ.

Tôi làm điều này vì tốt cho các cậu

Tháng 5 năm 2015, tôi được biết các học viên Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu đâm đơn khởi kiện Giang Trạch Dân, kẻ chủ mưu cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Tôi cũng muốn kiện ông ta. Tuy nhiên, tôi cảm thấy lo lắng và không biết phải viết đơn như thế nào.

Đầu tiên, tôi không thể nhớ lại từng chi tiết về sự bức hại mà tôi đã trải qua. Trong đầu tôi như một mớ hỗn độn. Tôi cố gắng gợi nhớ những điều đã xảy ra. Mỗi khi nhớ được điều gì đó, tôi ghi lại vào giấy. Sau đó, tôi nhớ lại thời gian và thời điểm xảy ra sự việc. Dần dần, tôi nhớ lại mọi tình tiết. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi.

Phải mất hai tháng tôi mới có thể nhớ hết những gì mình đã trải qua, ghi lại, và soạn thảo đơn kiện. Tôi quyết định gửi thư vào đầu tháng 7. Tôi nghe nói rất nhiều thư khiếu nại đã bị chặn lại ở bưu điện. Tôi nghĩ rằng phải có nhiều cách khác nhau để có thể gửi thư đi. Cuối cùng, lá thư thứ hai của tôi đã được gửi tới Toà án Nhân dân Tối cao.

Tuy nhiên, không lâu sau cảnh sát đã tới bắt tôi. Họ lục soát nhà tôi và tìm thấy bản thảo của lá đơn. Họ hỏi có phải tôi là người đã viết bức thư đó không. Tôi xác nhận việc này. Họ yêu cầu tôi ký vào giấy buộc tội tôi vi phạm pháp luật. Tôi từ chối ký tên và nói với họ rằng chính Giang Trạch Dân mới là người vi phạm pháp luật.

Cảnh sát đưa tôi đến tầng hầm của đồn cảnh sát và thẩm vấn tôi. Họ hỏi tại sao tôi lại khởi kiện Giang Trạch Dân. Tôi nói với họ rằng bởi vì ông ta đã làm hại tôi, và làm hại cả nhân loại. Rồi họ hỏi tại sao trước đây tôi không kiện ông ta.

Tôi nói: “Luật mới của Trung Quốc tuyên bố rằng mọi công dân có quyền làm nguyên đơn trong các vụ án hình sự. Rất nhiều học viên đang thực hiện quyền đó để nộp đơn khởi kiện cựu độc tài họ Giang. Trước khi có luật này thì tôi biết đi đâu? Tôi kiện Giang cũng là để tốt cho cảnh sát các cậu. Các cậu là những người thi hành luật, nhưng lại nghe theo chỉ đạo của Giang, các cậu đã vi phạm pháp luật trên diện rộng.”

Tất cả bọn họ đều kinh ngạc nhìn tôi.

Sau cuộc thẩm vấn, họ để tôi lại một mình. Tôi đã phát chính niệm. Trong suốt thời gian phỏng vấn họ rất nhã nhặn với tôi. Họ mời tôi ăn bánh mỳ và uống nước, và nói rằng thường thì họ không đưa nước cho những người mà họ đưa tới đây.

Tôi được thả ra vào ngày hôm sau. Trên đường trở về nhà, tôi đã gặp một trong những cảnh sát đó và giúp cậu ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Sư phụ từ bi và Đại Pháp vĩ đại đã rèn luyện tôi. Không có Sư phụ chỉ dạy, làm sao tôi có thể trở thành một người tốt như vậy? Làm sao tôi có thể thực hiện được những điều này?


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/17/356904.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/15/169054.html

Đăng ngày 29-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share