Bài viết của Tân Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-3-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2007 và tôi thấy mình rất may mắn khi được là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.

Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình về việc tôi đã tu luyện Đại Pháp như thế nào, cách tôi đề cao bản thân trong quan ải gia đình ra sao, và cứu chúng sinh.

Tranh đấu trong thế giới con người

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi là người cực kỳ ích kỷ và không có lòng vị tha khi tôi đúng. Bởi vì tôi là kiểu người như vậy, nên tôi đã dành nửa cuộc đời để tranh đấu với cuộc hôn nhân của mình.

Khi tôi được mai mối với người chồng thứ hai, tôi đồng ý kết hôn với anh sau khi biết anh ấy có một công việc tốt và cô con gái với người vợ trước của anh không sống cùng anh.

Nhưng sau khi kết hôn, chồng tôi rất nhớ con nên anh ấy đã đưa cô bé về sống với chúng tôi mà không nói trước với tôi. Khi đó tôi rất tức giận và thường hay cãi vã với anh chỉ vì cô bé.

Sau khi con trai chúng tôi ra đời, tôi không còn sợ anh nữa. Tuy nhiên, xung đột giữa chúng tôi vẫn tiếp tục tăng và tôi còn gặp nhiều vấn đề về sức khoẻ, như thoái vị đĩa đệm, thấp khớp, viêm khớp dạng thấp, mất ngủ… đến mức không thể đi làm. Tôi định tự tử nhưng sau đó đã thay đổi quyết định vì tôi không muốn xa rời con trai.

Hồi sinh sau khi tu luyện Đại Pháp

Tôi đã cãi nhau với chồng mình vào một đêm sau dịp Tết Âm lịch 2007. Ngày hôm sau, tôi hỏi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở văn phòng mình: “Có thật là những người tu luyện Pháp Luân Công không bao giờ giận dữ không?”

Cô ấy cười và nói: “Chị có thể làm được như vậy nếu chị thực sự tu luyện. Chị có muốn thử không?”

Tôi nói tôi muốn.

Cô ấy đưa tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và một máy MP3 với nhạc Phổ Độ và Tế Thế. Khi tôi nghe nhạc, tôi cảm thấy như mình đã từng tu luyện ở kiếp trước và tôi bị chấn động đến mức đã khóc cả ngày.

Rồi tôi đã hét lên trong tâm mình: “Tôi muốn tu luyện! Tôi muốn tu luyện!”

Tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân và nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu.

Từ đó trở đi, tôi hoàn toàn thay đổi quan điểm của mình về cuộc sống và bắt đầu chiểu theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn” để trở thành một người tốt.

Chứng mất ngủ của tôi nhanh chóng biến mất và những bệnh còn lại của tôi cũng dần biến mất. Điều này giúp tôi cảm thấy rất thoải mái.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã hỏi con gái riêng của chồng tôi về bữa tối và thực sự lo lắng cho cô bé. Đại Pháp đã giải thể những mối hận thù lâu dài giữa chúng tôi và chúng tôi bây giờ thực sự như mẹ và con. Chồng tôi cũng rất vui khi thấy tôi thay đổi như vậy.

Giảng chân tướng và chứng thực Pháp

Vào năm 2008, tôi có tham gia nhóm học Pháp và hiểu được một số nguyên lý Pháp. Chứng kiến việc Đại Pháp bị phỉ báng và nhiều người đang bị giam giữ trong bóng tối, tôi đã cùng các học viên khác đi giảng chân tướng, bởi vì tôi biết đó là trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Vì tôi chưa phải là học viên vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, thời điểm cuộc bức hại xảy ra, nên tôi không lo sợ khi nói với mọi người và có thể nhanh chóng phát các tài liệu giảng chân tướng.

Tôi phối hợp với nhiều học viên trong địa khu của mình để phát tài liệu vào ban đêm. Tôi nhớ rằng có đêm tôi đã đi phát được 1.000 cuốn tài liệu.

Hướng nội và tu luyện

Tôi bị bắt vào cuối năm 2010 khi đang phát lịch ở một quận đông đúc. Việc bắt giữ này rất khó khăn cho chồng tôi.

Tôi hướng nội và nhận ra mình nên có lý trí hơn vì cuộc bức hại chưa kết thúc. Ngoài ra, tôi làm ngơ trước những cảm xúc về gia đình xuất hiện trong lúc tôi học Pháp, luyện công, và giảng chân tướng. Điều này khiến chồng tôi dừng hỗ trợ tôi và bắt đầu phản đối tôi.

Để bắt ép tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp, anh ấy đã mắng chửi và đánh tôi. Có lần anh ấy còn dùng đầu gối đập vào ngực tôi đến khi bị thương và tôi không cử động được. Lần khác tôi gần như bị ngạt thở khi anh ấy kẹp cổ tôi. Sau đó, anh ấy còn túm lấy lưng tôi và đánh vào cổ, vào mặt tôi tới khi mặt tôi thâm tím và sưng tấy.

Nhiều lần anh ấy còn cố giết tôi bằng một con dao và lấy đi các sách Đại Pháp và tấm hình Sư phụ của tôi.

Tôi quả thực rất bực mình với anh. Chồng tôi đã chứng kiến tôi thay đổi sau khi tu luyện Đại Pháp. Tại sao anh ấy vẫn can nhiễu và không cho tôi tu luyện?

Thậm chí tôi đã nghĩ đến việc rời khỏi nhà để có thể tiếp tục tu luyện nếu tôi không được tu luyện ở nhà.

Nhưng sau khi thảo luận với các học viên khác, tôi hiểu rằng Sư phụ muốn chúng tôi tu luyện trong khi phù hợp tối đa với xã hội người thường, và tôi có thể làm tổn hại hình ảnh của Đại Pháp nếu tôi rời khỏi gia đình mình.

Tôi biết rằng cựu thế lực sẽ không cho tôi trở thành đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp một cách dễ dàng. Nếu tôi muốn phủ nhận bức hại, thì tôi phải nghe lời Sư phụ dạy.

Sư phụ giảng:

“Thực ra Từ Bi là năng lượng rất to lớn, là năng lượng của Chính Thần. Càng Từ Bi thì năng lượng càng lớn, các thứ bất hảo đều bị giải thể rớt cả.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Sư phụ cũng giảng:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo “(Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Tôi phải nhớ rằng tâm trí chồng tôi chứa đầy những lời dối trá và tuyên truyền mà anh ấy nghe được từ truyền thông bị ĐCSTQ khống chế, vì thế anh ấy sợ những gì Đảng làm khi cuộc bức hại xảy ra. Anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy nếu anh ấy không sống dưới những áp lực to lớn như thế.

Tôi quyết định tu luyện bản thân và hoàn thành thệ nguyện của mình.

Khi mẹ chồng tôi nhập viện hai lần sau khi bị chấn thương ở chân, vợ chồng tôi phải chăm sóc bà vì bà bị thương trong lúc hai vợ chồng em rể tôi, những người thường chăm sóc cho bà, đang đi nghỉ.

Nhân tâm của tôi nổi lên khi tôi phải chăm sóc bà: Tôi phải chi tiền và chăm sóc mẹ chồng trong khi con trai và con dâu bà lại đi chơi. Sau đó tôi nhớ lại mình là học viên và đây là thời điểm tốt cho tôi tu tâm tính và loại bỏ tâm người thường.

Sư phụ giảng:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. Bậc Giác Giả không có tâm chấp trước, tĩnh nhìn thế nhân đang lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê.“ (“Cảnh giới” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Khi tôi nhớ lại, tôi cảm thấy tốt hơn.

Sau khi mẹ chồng tôi được xuất viện, tôi đã đưa bà đến nhà tôi chăm sóc mà không than phiền. Chứng kiến việc này, bà cảm thấy có lỗi và liên tục nhắc tôi nghỉ ngơi.

Vào lần sinh nhật 90 tuổi của bà, bà đi giảng chân tướng cùng tôi bằng cách bà nói với mọi người rằng bà có sức khoẻ tốt và sống lâu như vậy vì bà thường niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Để thể hiện sự kỳ diệu của Đại Pháp, tôi đã loại bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân. Vào năm 2014, khi con gái tôi muốn mua nhà, tôi đã đưa cho cháu 100.000 tệ, và điều này khiến cả cháu và chồng tôi bị sốc. Mọi người, cả gia đình chồng tôi đều cảm động.

Bây giờ họ đều tin vào Pháp Luân Đại Pháp tốt và con gái tôi, con rể tôi, cùng các cháu và bà thông gia của tôi đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Vợ chồng con gái tôi đều hay niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và đều được ban phúc lành với nhiều may mắn.

Huyền năng của Đại Pháp

Vào tháng 5 năm 2016, tôi bị một xe tải đâm đến bất tỉnh. Khi tôi tỉnh lại thì thấy có hai người đàn ông trong xe tải muốn đưa tôi đi bệnh viện. Họ thúc giục tôi đi bệnh viện vì tôi còn không thể ngẩng đầu lên được. Những người xung quanh còn nói họ không tin rằng tôi còn sống.

Tôi nói một cách khó khăn: “Tôi ổn, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không lấy tiền của anh.”

Tôi cảm thấy tốt hơn khi tôi nói như vậy. Vào lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến việc chứng thực Pháp và cứu người, vì thế tôi nói với họ sự thật về Đại Pháp. Thật trùng hợp, một đồng nghiệp cũ của tôi đi qua và nhìn thấy tôi. Anh ấy muốn gọi cho chồng tôi, nhưng tôi ngăn anh ấy lại. Tôi quyết rằng tự mình làm tốt mọi việc để mọi người thấy được sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Tôi trở nên thanh tỉnh và tiếp tục giảng thanh chân tướng. Hai người đàn ông trong xe tải đã hiểu và ủng hộ tầm quan trọng của việc nộp đơn kiện Giang Trạch Dân. Họ đã ký tên vào đơn khiếu nại và một người trong đó nói từ nay ông ấy tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt vì ông đã tận mắt chứng kiến những điều này.

Những người xung quanh chứng kiến sự việc cũng nói thật kỳ diệu và tôi có thể nói liên tục sau một cú ngã như vậy và tôi còn từ chối không nhận bất cứ khoản bồi thường nào.

Họ đã tận mắt chứng kiến và ngưỡng mộ sự tốt đẹp của Đại Pháp

Nhưng khi tôi về nhà, tâm người thường của tôi nổi lên khiến tôi phải nằm xuống. Tôi không thể thức dậy để làm bữa trưa và nói với chồng rằng tôi vừa bị một xe tải đâm.

Vì tôi không cử động được, tôi đã nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ, nhẩm Hồng Ngâm hay bất cứ đoạn Pháp nào mà tôi có thể nhớ được. Tôi cảm thấy Pháp Luân đang xoay trong người tôi và tôi cảm thấy buồn ngủ lúc nào không biết.

Tôi thức giấc vào ngày hôm sau và cảm thấy thoải mái. Tôi có thể ngồi dậy nhưng chân trái tôi không cử động được. Dù vậy, tôi từ chối không cho gia đình chăm sóc tôi và kiên định học Pháp luyện công. Tôi có thể đi lại vào ngày thứ sáu và đi xuống cầu thang vào ngày thứ 18, sau 20 ngày thì tôi hoàn toàn bình phục.

Sau tai nạn này, nhiều họ hàng và bạn bè tôi đã thực sự tin Đại Pháp là tốt và kỳ diệu.

Thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ

Từ khi tôi nghỉ hưu, tôi luôn bận rộn mỗi ngày để tu luyện và cứu người. Tôi đi ra ngoài để phát tài liệu vào buổi sáng và tham gia lớp học Pháp vào buổi chiều. Buổi tối tôi học Pháp và đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm ở nhà, để chồng tôi không cảm thấy cô đơn.

Với tôi giảng chân tướng không khó. Điều quan trọng nhất là phóng hạ tự ngã và tâm sợ hãi.

Ban đầu tôi không biết cách giảng chân tướng, nhưng với kinh nghiệm và trí huệ mà Sư phụ cấp cho tôi, việc giảng chân tướng trở nên dễ dàng hơn.

Ban đầu tôi hỏi một người rằng cô ấy có biết hoặc từng nghe về Pháp Luân Đại Pháp chưa?

Nếu họ nói là họ có biết, tôi sẽ khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một số nói tôi không nên nói về điều này, nhưng dựa vào thái độ của họ, tôi nói: “Biết được sự thật sẽ tốt cho bạn.”

Sẽ tốt nếu tôi có thể nói chuyện với một người, nhưng trong mọi tình huống, tôi luôn nói với họ: “Pháp Luân Công dạy con người ta trở thành người tốt; môn tu luyện này đã phổ truyền ở hơn 100 quốc gia; Pháp Luân Công là chính Pháp và ĐCSTQ đã làm rất nhiều điều xấu và giết hại nhiều người.“

Sau đó, tôi khuyến khích họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Chúng ta không nên để họ ảnh hưởng đến chúng ta, thay vào đó, chúng ta nên cảm thương họ và hy vọng họ có thể nghe được sự thật và được đắc cứu.

Nếu người đó gia nhập một tổ chức của ĐCSTQ, tôi sẽ ưu tiên khuyến khích họ thoái. Với những người không, tôi sẽ đề nghị họ ký tên vào đơn kiện Giang Trạch Dân.

Bây giờ, tôi có thể thuyết phục hoặc yêu cầu ít nhất 10 người thoái Đảng hoặc ký vào đơn kiện, và nhiều người đã nhận cuốn Cửu Bình.

Họ hàng của tôi đều tin Đại Pháp là tốt và có tám người đang đọc sách Đại Pháp. Vợ của em trai tôi thậm chí còn vô cùng ủng hộ Đại Pháp. Khi tôi về nhà để quảng bá Đài Truyền hình Tân Đường Nhân, cô ấy đã nói tôi lắp đặt cho cô ấy.

Khi có đám cưới ở quê tôi, tôi đã rủ một học viên khác đi cùng để giúp tôi phát tài liệu giảng chân tướng ở quầy lễ tân. Chúng tôi đều tặng mọi người quà rồi rời đi mà không ăn tiệc. Mọi người đều biết đệ tử Đại Pháp là những người bận rộn cứu người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/16/362836.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/29/169197.html

Đăng ngày 1-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share