Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-11-2017] Một ngày sau bữa sáng, tôi cảm thấy không khỏe và nôn ra thứ gì đó màu đỏ. Tôi nghĩ đó là cà chua mà tôi ăn tối hôm trước nên không để tâm nhiều.

Sáng hôm sau tôi lại bị nôn trong khi đang học Pháp cùng học viên Tiểu Minh (biệt danh). Sau khi xem kỹ hơn, Tiểu Minh phát hiện ra tôi đã nôn ra những cục máu. Sau đó chúng tôi phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu của cựu thế lực.

Tiểu Minh phải về, vì vậy cô ấy bảo học viên Mai (biệt danh) đến ở cùng tôi. Vào buổi tối, tôi nôn ra nhiều máu hơn. Sau đó, Mai đã nhờ sáu học viên khác đến nhà tôi để phát chính niệm. Sau một giờ phát chính niệm, tình trạng của tôi được cải thiện và các học viên ra về, chỉ còn Mai ở lại.

Sáng hôm sau, Mai nghe thấy một tiếng động lớn từ phòng tôi khi đang luyện công. Cô chạy vào và thấy tôi nằm bất tỉnh trên sàn nhà, máu đang chảy ra từ mũi và miệng tôi. Cô liên tục gọi lớn: “Con cầu xin Sư phụ hãy cứu đồng tu của con! Ai an bài cũng không được tính, chỉ có Sư phụ định đoạt thôi.” Tôi nhanh chóng tỉnh lại. Chính Sư phụ đã cứu tôi.

Một lúc sau, tôi vào nhà tắm và nôn ra rất nhiều máu. Tôi thầm xin Sư phụ gia trì vì tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa. Mai đã đưa tôi vào giường và tôi lại bất tỉnh. Mai gọi lớn tên tôi và cố để đánh thức tôi. Lúc đó tôi không thể mở mắt và mặt tái nhợt.

Mai không biết phải làm gì, vì vậy cô đã gọi một học viên khác đến trợ giúp. Con trai của vị học viên nhận điện thoại và cậu đã đến nhà tôi. Con trai và người thân của tôi sớm biết tình trạng của tôi, nên đã gọi xe cấp cứu để đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi không sợ vì tôi biết Sư phụ sẽ bảo hộ mình, và tôi sẽ không đi theo an bài của cựu thế lực. Ở bệnh viện, tôi được truyền máu. Ngày hôm sau, tôi được khám lại và mọi thứ trở lại bình thường. Ngày thứ ba tôi được xuất viện.

Ngày thứ hai sau khi về nhà, sau khi tắm, chân phải tôi bị sưng vù. Ngày hôm sau, chân trái tôi cũng bị sưng to.

Các học viên chia sẻ rằng cựu thế lực vẫn đang tiếp tục bức hại tôi, vì vậy tôi bắt đầu hướng nội. Tôi nhận ra rằng mình đã xem thường bức hại. Tôi cũng nghĩ rằng mình tu luyện rất tốt vì tôi đang làm ba việc và bận rộn sản xuất tài liệu giảng chân tướng cho hơn 10 người mỗi ngày. Tôi cũng không sợ khi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, thực tế thì tôi đã không tu luyện tốt.

Cuối cùng toàn bộ nửa thân dưới của tôi sưng lên và tôi rơi vào tình trạng rất xấu. Các đồng tu nhắc nhở tôi chân chính hướng nội và chia sẻ cùng tôi thể ngộ của họ dựa trên Pháp. Tôi từ chối lắng nghe chia sẻ và không muốn tiếp nhận lời khuyên vì tôi cảm thấy mình không có gì thiếu sót.

Mai đã nhờ một vài học viên học Pháp và phát chính niệm cùng tôi. Hai học viên thay phiên nhau ở lại cùng tôi trong một tháng. Hàng ngày, tôi học Pháp và phát chính niệm cùng họ, đồng thời buông bỏ những chấp trước của mình.

Tôi có thể quy chính lại trạng thái tu luyện của mình và chân chính hướng nội. Tôi nhận ra mình có nhiều chấp trước phải buông bỏ. Chúng bao gồm: tâm cố chấp, chấp trước vào tự ngã, không muốn lắng nghe ý kiến của người khác, phàn nàn nhiều và có tâm oán hận, thậm chí là đối với một số học viên. Tôi cũng có chấp trước vào tình với cháu trai và thích lướt Internet. Tôi nghĩ rằng làm các việc để giảng chân tướng nghĩa là tôi đang tu luyện tốt.

Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình để chân thành nhắc nhở các học viên hãy nghe theo lời dạy của Sư phụ và không để cựu thế lực có bất cứ cơ hội nào lợi dụng thiếu sót của chúng ta. Chúng ta phải thực tu bản thân, suy xét mọi ý niệm và hướng nội mọi thời khắc.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu đã giúp tôi vượt qua khổ nạn này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/7/356418.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/16/169384.html

Đăng ngày 4-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share