Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc
[MINH HUỆ 2-2-2018] Tôi là học viên đến từ Melbourne. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 6 năm 2000. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ về chuyến đi tới Hồng Kông của tôi và những trải nghiệm của tôi khi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại ở Trung Quốc Đại Lục.
Tôi lên kế hoạch cho chuyến đi dài 3 tuần tới Hồng Kông để giảng chân tướng về Đại Pháp. Vợ tôi (không phải là học viên) cùng hai con tôi ở lại trong tuần đầu tiên. Mẹ tôi (cũng là một học viên) và tôi dành thời gian còn lại để đến các nơi mà các đồng tu dựng quầy giới thiệu về Đại Pháp.
Tuần đầu tiên, chúng tôi tới các điểm du lịch, như cáp treo lên đỉnh nơi có thể quan sát toàn thành phố, và chúng tôi dành một ngày ở công viên Disneyland và công viên Đại Dương.
Mẹ tôi và tôi mặc áo vàng của Đại Pháp tới hầu hết mọi nơi. Tôi biết có những lúc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thuê lưu manh cùng những người khác tới sách nhiễu các học viên ở Hồng Kông, đặc biệt khi họ mặc áo của Đại Pháp. Mỗi nơi chúng tôi tới, chúng tôi rất thận trọng và quan sát môi trường xung quanh. Nếu cần phải ra ngoài vào ban đêm hoặc đi tách nhau ra vì lý do nào đó, chúng tôi sẽ mặc quần áo bình thường.
Tôi đã dành nhiều tháng trước chuyến đi để suy nghĩ về cách nói chuyện với những người mà chúng tôi sẽ gặp. Tôi không rõ về tình hình hiện tại ở Hồng Kông, nên tôi muốn có sự chuẩn bị cho những tình huống có thể gặp với các du khách đến từ Đại Lục, những người đang ôm giữ quan niệm sai lầm về chúng ta, do sự tuyên truyền của ĐCSTQ.
Giảng chân tướng tại các quầy “Tam thoái”
Chúng tôi chọn tới đây vào dịp diễu hành ngày 25 tháng 4. Đây cũng là thời điểm của kỳ nghỉ dài nhân dịp Lễ Phục Sinh, do đó có nhiều du khách từ Đại Lục. Con phố chính ở khu vực mua sắm của du khách có một dãy dài các quầy hàng và chật cứng xe cộ. Chúng tôi tìm thấy một quầy làm tam thoái nơi có hàng trăm người qua lại mỗi liên tục.
Sau một lúc đi phát tờ rơi, chúng tôi bắt đầu biểu diễn các bài công pháp. Khi tôi vừa bắt đầu, tôi nhận thấy điều này có gây ra chút khuấy động cho những người đi đường. Gần như mọi người trên phố gần đó đều quan sát tôi. Con phố rộng 20m chật ních người – hầu như họ đều nhìn chằm chằm vào tôi. Những người đang đi bộ khác đi chậm lại để xem điều gì đang xảy ra. Lúc đầu, tôi bị choáng ngợp bởi sự chú ý này, mặc dù tôi thấy mình đứng rất vững vàng trong Pháp.
Tôi dần nhận ra thời khắc này thật quý giá. Bởi tôi đã hoà tan vào trong Pháp, tôi cảm nhận mạnh mẽ rằng Sư phụ đang gia trì cho tôi. Tôi thấy năng lượng của mình đang lan tỏa và truyền tới những người xung quanh. Tôi cảm thấy kinh ngạc bởi toàn bộ chuỗi các sự kiện.
Mỗi lần mở mắt, tôi thấy có hàng chục người đang chụp ảnh và quay phim. Tôi không nhận ra việc một học viên phương Tây như mình có thể gây ảnh hưởng lớn đến công chúng như vậy.
Tôi có thể thấy có rất nhiều người xem đã bị đầu độc bởi những lời tuyên truyền của ĐCSTQ. Thoáng thấy những phản ứng của họ, có thể dễ dàng thấy những lời dối trá của ĐCSTQ đã cắm rễ sâu trong tâm trí họ. Tất cả những gì tôi có thể làm là thể hiện tốt hình ảnh của một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Tới các điểm du lịch
Tại công viên Disneyland và công viên Đại Dương có rất nhiều du khách đến từ Trung Quốc Đại Lục. Khi chúng tôi đang đi bộ, tôi nhận thấy có một gia đình đang nói chuyện về chúng tôi. Họ đều không thể lý giải điều gì đang xảy ra. Người bà, người con trai và con dâu đã có một cuộc tranh luận dài. Họ không đồng tình với nhau, bởi mỗi người đều có một ý kiến khác nhau về Đại Pháp dựa trên những tuyên truyền mà họ đã thụ nhận.
Khi họ thấy gia đình ba thế hệ người phương Tây chúng tôi, đang tận hưởng thời gian vui vẻ ở công viên giải trí, và mặc áo của Đại Pháp, điều đó dường như đã đảo lộn những lời dối trá trong tâm trí họ. Họ không thể giải thích được tình huống này. Cuộc tranh luận của họ lên cao trào trong vòng ít nhất năm phút. Chúng tôi gặp họ nhiều lần trong ngày. Tất cả những gì tôi có thể làm là thể hiện cho họ sự tử tế và cho họ thấy chúng tôi là những người như thế nào.
Vào ngày thứ Sáu Tốt lành, chúng tôi đến công viên Cửu Long để luyện công – chỉ có hai người chúng tôi. Ở đây rất đông các gia đình và du khách. Mẹ tôi hoàn thành các bài công pháp đứng rồi đi giúp lũ trẻ. Một nhân viên cảnh sát trẻ tuổi dừng lại trong vài giây, quan sát tôi, rồi đi tiếp. Một cặp vợ chồng trung tuổi người Trung Quốc ngồi đối diện và xem chúng tôi suốt thời gian đó – khoảng một giờ đồng hồ. Khi người cảnh sát đi tới, họ nhanh chóng rời đi. Chúng tôi nhận ra chính họ đã gọi cảnh sát, nhưng việc họ sốc khi thấy cảnh sát không tới bắt chúng tôi cũng khá vui. Họ có lẽ không hiểu được vì sao cảnh sát không ngăn cản chúng tôi. Bởi vì họ không biết rằng Pháp Luân Đại Pháp được thực hành tu luyện tự do ở mọi nơi ngoài Trung Quốc Đại Lục.
Trong khi đi vòng quanh khu vực chúng tôi ở, tôi nhận thấy ý kiến của mọi người về chúng tôi và về Pháp Luân Đại Pháp dường như đã thay đổi. Họ đã hiểu được một chút về chúng tôi. Dường như sự thô lỗ của họ đã dần mất đi sau mỗi lần họ gặp chúng tôi. Tôi có thể thấy họ đã có những suy nghĩ tốt đẹp hơn về Đại Pháp. Trước khi chuyến du lịch kết thúc, họ đã chào đón chúng tôi như những người bạn.
Cuộc diễu hành ngày 25 tháng 4
Đây là lần thứ hai tôi tới Hồng Kông. Lần thứ nhất tôi đến dự cuộc biểu tình trong thời gian chuyến thăm của cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân vào năm 2001. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi tham gia diễu hành.
Chúng tôi bắt đầu ngày hôm đó bằng việc luyện các bài công Pháp bên bờ biển. Những người ủng hộ ĐCSTQ đứng đối diện chúng tôi. Thêm vào đó họ truyền bá những lời giả dối, la hét những lời nói thiếu tôn trọng trong hàng tiếng đồng hồ. Tất cả những bức hình của họ đều bị thêm răng nanh và sừng trên đó, vậy mà họ nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người gây mất trật tự ở Hồng Kông.
Sau khi hoàn thành các bài công pháp, chúng tôi lên xe buýt và tới địa điểm bắt đầu cuộc diễu hành. Trong suốt bốn giờ diễu hành từ đầu này tới đầu kia của hòn đảo, mọi người dừng lại và xem điều gì đang diễn ra trên phố. Đoàn nhạc Tian Guo (Thiên Quốc Nhạc Đoàn) và đội trống lưng của Pháp Luân Đại Pháp rất ấn tượng.
Có khoảng 20 quầy của ĐCSTQ đặt dọc theo đường đi. Tất cả họ đều hát những bài hát xấu và hò hét qua loa phóng thanh. Vì tôi không hiểu hầu hết những gì họ nói nên cũng không khó nhẫn lắm. Tôi luôn mỉm cười với họ, thỉnh thoảng đưa tay lên làm biểu tượng ngón tay cái hướng lên. Bởi vì họ gào thét với cử chỉ ngón tay cái hướng xuống, nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ phản đối họ theo cách này.
Ánh mắt của những người đó cũng khác nhau. Một số họ hoàn toàn choáng ngợp, một số gào lên những lời lẽ tục tĩu, tôi cũng nhận ra một số người không nguyện ý làm những việc họ đang làm.
Dọc con đường có những người rõ ràng là người của ĐCSTQ, còn một số chỉ làm cho có lệ.
Những người cảnh sát xung quanh chúng tôi rất tử tế và họ đã hoàn thành tốt công việc.
Có hai người đàn ông lớn tuổi hét to hết cỡ, họ nói những điều đại loại như: “Hãy trở về đất nước của anh đi.” Tôi chỉ mỉm cười và đưa ngón tay cái lên.
Họ càng lăng mạ mạnh mẽ hơn.
Một trong hai người đàn ông tiến về phía tôi với hai tay vung lên, như thể ông ấy sắp tấn công tôi. Tôi bị sốc nhưng đã bình tĩnh lại.
Khi ông ta vừa bước xuống lòng đường, chân mới đặt xuống, mặt ông ấy lộ vẻ đau đớn và kinh ngạc, như thể vừa bị giật điện. Ông ấy cứng người và lùi lại vài bước với cái nhìn kinh hãi. Vài giây sau, tuy ông ấy đã hồi lại, tiếp tục chửi rủa nhưng đã ít hung hãn hơn.
Năng lượng của Đại Pháp quả thực mạnh mẽ. Thật kinh ngạc khi chứng kiến những chuyện này. Một loạt các sự việc như vậy đã diễn ra trên cả đoạn đường.
Tôi cầm băng rôn đi theo sau đoàn trống lưng, họ chơi các bản nhạc Đại Pháp trên suốt chặng đường. Họ đã giúp tôi rất nhiều trong việc giữ tâm thanh tịnh, đứng trong Pháp, và tập trung vào phát chính niệm. Cuộc diễu hành kéo dài bốn giờ đồng hồ rất mệt mỏi, và tôi phải dùng hết sức lực của mình để đi đến cuối.
Thật thú vị rằng mẹ con tôi là hai người Tây phương duy nhất trong cả đoàn diễu hành, và những người đứng ngoài đều chú ý tới chúng tôi. Mắt họ sáng lên, họ cố gắng gọi sự chú ý của bạn bè, và họ cố chụp ảnh. Trước khi nhìn thấy chúng tôi, một số người trông rất phiền muộn. Khi thấy chúng tôi, ngay lập tức họ há miệng kinh ngạc và khuôn mặt họ trở nên vui vẻ.
Những thử thách tiếp theo
Có những ngày chúng tôi thấy kiệt sức. Điều này rất khó chịu đựng. Vì phần lớn thời gian trong nửa sau của chuyến đi chúng tôi đều dành để làm các việc Đại Pháp, tôi có thể cảm nhận được sự kết nối với Pháp của mình trở nên mạnh hơn, và thiên mục của tôi cũng nhạy cảm hơn khi ở trong trường này. Toàn bộ thời gian của cuộc hành trình, tôi có thể cảm nhận được sự gia trì, sự động viên và bảo hộ của Sư phụ. Được học Pháp và luyện công thường hằng cũng khiến cho mọi việc trở nên dễ vượt qua.
Có một ngày chúng tôi không biết mình có đủ sức lực để bước ra khỏi khách sạn, đối mặt với mọi người và chịu đựng những gì xảy ra tiếp theo không. Sau đó, chúng tôi đi bộ đến ga tàu, vẫn chưa quyết định được chúng tôi sẽ đi đâu. Chúng tôi dừng lại ở sân ga tàu điện ngầm. Vẫn chưa quyết định được, nên tôi cùng mẹ đã chia sẻ một chút về những việc chúng tôi đang làm để giúp mọi người, từ đó có thêm khích lệ để tiếp tục. Rồi đột nhiên chúng tôi nhận ra rằng không cần phải đi đâu cả. Chúng tôi đứng ở đó cả ngày và giảng chân tướng một cách hiệu quả, vì mọi hành khách đều nhìn vào áo Đại Pháp của chúng tôi.
Chúng tôi đã dành thời gian chia sẻ nhận thức, để vượt qua những điều đang ngăn trở. Khi đột phá chúng, chúng tôi thấy ngày càng nhẹ nhàng hơn. Cũng cần mất công sức để tạo ra trường chính niệm, nhưng kết nối của chúng tôi đã được thiêt lập lại, và chúng tôi cảm thấy mình đã có thể vượt qua để tiếp tục bước đi.
Hồi tưởng
Khi về tới nhà, một vài tuần sau, tôi vẫn còn thấy cảm động. Tôi nhìn thấy tất cả những khuôn mặt khác nhau, những con người khác nhau vẫn hiện lên trong tâm trí tôi. Sau vài lần như vậy, tôi nhận ra đó chính là những người tôi gặp qua trên những con phố ở Hồng Kông mà tôi đã tạo ra ảnh hưởng với họ. Tôi cảm thấy đây như là “ngã rẽ quan trọng“, nơi họ có cơ hội để thay đổi tư tưởng. Dường như sự lựa chọn của họ vào thời điểm đó sẽ thay đổi tương lai của họ. Tôi thấy mình thật vinh dự khi được trợ Sư cứu độ chúng sinh.
Tôi thấy rằng các học viên, đặc biệt là học viên Tây phương, cần chú tâm nhiều hơn tới Hồng Kông. Chỉ hai học viên Tây phương xuất hiện trong một sự kiện quốc tế lớn như vậy là không đủ. Chỉ cần một người xuất hiện cũng có thể làm nên sự khác biệt đáng kinh ngạc.
Trên đây chỉ là một số trải nghiệm của tôi. Chúng tôi đã gặp rất nhiều tình huống khác nhau hàng ngày khi di chuyển giữa các địa điểm.
Những hoạt động như vậy rất có ý nghĩa đối với tu luyện của tôi. Trước đây, tôi có ít việc hơn và có thể đi xa vài lần một năm, có thể là tham gia Pháp hội, hoặc tham gia các hoạt động giảng chân tướng như ở Hồng Kông, điều đó giúp ích cho tôi rất nhiều và kéo tôi ra khỏi những thói quen ngoan cố trong quá trình tu luyện.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/2/167802.html
Đăng ngày 20-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.