Bài viết củaHân Vũ, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-03-2018] Tôi là bác sĩ Trung y ở một vùng quê và bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã bảo hộ tôi trong suốt 22 năm tu luyện.

Cho dù có trở ngại thế nào thì niềm tin của tôi đối với Đại Pháp chưa bao giờ thay đổi.

Sau khi ra khỏi trại lao động cưỡng bức, tôi tìm được công việc ở một hiệu thuốc Trung y thành phố Cáp Nhĩ Tân. Tôi nói với những bệnh nhân về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại đồng thời khuyến khích họ thoái Đảng cùng các tổ chức liên đới.

Hầu hết bệnh nhân đều hồi phục tốt sau khi thoái Đảng và đều không cần quay lại gặp tôi để điều trị tiếp.

Bệnh nhân khỏi bệnh sau khi học Đại Pháp.

Bởi vì tôi dùng hai tay bắt mạch để chẩn đoán bệnh nên nhiều người cảm thấy rất ngạc nhiên và tìm đến chỗ tôi trị bệnh. Thật ra, tôi nghĩ rằng họ đến là để đắc Pháp.

Một bệnh nhân nữ đã đi mấy trăm dặm sau khi nghe tin đồn về tôi. Bà ấy bị vẩy nến khá nghiêm trọng, nhưng tôi bảo rằng tôi không biết cách chữa bệnh này.

Thay vào đó, tôi nói với bà về màn tự thiêu giả trên quảng trường Thiên An Môn, Tàng tự thạch (tảng đá khắc chữ “Trung Quốc Cộng Sản Đảng Vong”) và tại sao người ta nên thoái Đảng. Bà đồng ý thoái Đảng và tôi cũng đề nghị bà nên chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”

Những vẩy nến đã biến mất khi tôi gặp bà lần sau. Tôi biết đó là vì bà đã minh bạch rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Giúp đỡ bệnh nhân bằng trí huệ do Đại Pháp ban.

Tôi học Trung y từ tổ tiên truyền lại, kế thừa các toa thuốc và kinh nghiệm qua quá trình nghiên cứu. Sư phụ Lý đã ban cho tôi trí huệ để hiểu được lý thuyết về Trung y cổ truyền.

Thông qua phương pháp quan sát, tôi có thể chẩn đoán được mức độ chức năng của hệ thống miễn dịch, hay liệu tình trạng hiện tại là do di truyền hay bởi các nhân tố khác bằng việc quan sát đôi mắt bệnh nhân hay những đốm trắng trên móng tay.

Từ diện mạo bệnh nhân, tôi cũng có khả năng phán đoán giới tính của những thành viên gần gũi trong gia đình của họ mà chết vì ung thư, cũng như các cơ quan có tế bào ung thư.

Tôi cũng đã nghiên cứu và phát triển các loại thuốc điều trị ung thư. Một bệnh nhân 82 tuổi bị ung thư trực tràng giai đoạn cuối và đang chuẩn bị phẩu thuật. Con trai ông tìm tôi xin giúp đỡ trước ca mổ. Tôi đã kê cho ông toa thuốc chữa ung thư mà tôi đã nghiên cứu.

Hai tuần sau, bố của ông ấy phải đi vệ sinh. Sau đó họ phát hiện rằng không hề có phân mà là một đống thịt thối rữa.

Hôm sau, người con trai đưa bố đến bệnh viên để chụp CT và phát hiện là khối u đã biến mất. Ông ấy gọi cho tôi và tôi bảo họ nên chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Một nữ bệnh nhận bị tăng sản mô tuyến vú (đó là sự gia tăng lượng mô do gia tăng tỉ lệ sinh sản tế bào, đây thường là gia đoạn đầu trong quá trình phát triển ung thư). Tôi đã kê một đơn thuốc thảo dược Trung y cho bà ấy.

Có mủ chảy ra từ núm vú sau khi bà uống theo đơn. Bà đổ lỗi cho toa thuốc và muốn tôi nói cho bà biết thành phần trong đó.

Tôi đưa nó cho bà và bà đã đem đến Bắc Kinh để phân tích.

Tôi hướng nội và phát hiện rằng tôi vẫn còn tâm chấp trước tham lam, theo đuổi danh vọng và tiếng tăm, muốn khoe khoang, và cho bản thân mình giỏi hơn người khác. Bà ấy về sau đã giới thiệu những bệnh nhân khác đến chỗ tôi và bảo tôi rằng đơn thuốc rất hiệu quả.

Xem nhẹ lợi ích cá nhân

Người ta thường muốn mời tôi ăn tối và để nghị tôi làm việc cho họ với mức lương cao. Tôi luôn từ chối những lời đề nghị như thế và bảo, “Tôi là người tu luyện. Cho dù làm gì thì tôi phải nghĩ cho người khác trước và tôi cũng không bận tâm nhiều đến lợi ích cá nhân.”

Một vài người khác muốn tôi điều hành hiệu thuốc cho họ. Một người chủ bệnh viện dành cho các dân tộc thiểu số đã thua lỗ hơn tám tỉ Nhân dân tệ và bảo tôi làm việc cho ông ấy, nhưng tôi cũng đã khéo léo từ chối.

Là một học viên tôi biết rằng mình cần phải tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và bất cứ khi nào cũng phải làm một người tốt. Tôi luôn hướng nội để xem liệu mình có tâm vị tư không, liệu mình có quan tâm và nghĩ đến người khác trước hay chưa. Kết quả là, hoàn cảnh sống của tôi thật sự an bình.

Nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp bất cứ nơi nào tôi tới.

Tôi nói với mọi người về Đại Pháp trên đường, trên xe buýt và trong công viên. Một vài người hỏi tôi là có ai trả tiền để tôi làm những việc này không.

Tôi đáp, “Tôi sống bằng chính tiền lương tôi kiếm được, Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện và chúng tôi tự kiểm soát bản thân dựa trên nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Ai cũng được hoan nghênh đến học mà không tốn bất cứ xu nào.”

Một người khác hỏi tôi có sợ bị bắt hay không, tôi đáp, “Tôi làm điều này vì mọi người, để nói cho mọi người biết Đại Pháp là tốt. Tôi không làm gì sai cả, thế thì sao tôi phải sợ?”

Tôi hiểu rằng, miễn là tâm tôi thuần khiết thì hiệu quả việc giảng chân tướng sẽ tốt.

Một lần nọ, tôi nói chuyện với một bệnh nhân đến từ ngoại ô.Tôi giải thích về việc Giang Trạch Dân, cựu chủ tịch Đảng Cộng Sản Trung Quốc, đã bức hại các học viên như thế nào, và tại sao thoái Đảng lại cần thiết. Sau khi biết về điều này, bà ấy đã thoái khỏi các tổ chức liên đới của Đảng.

Tôi gặp một cụ già 84 tuổi trong công viên. Ông nói rằng mình là một cựu quan chức. Ông kể cho tôi rằng Mao Trạch Đông đã hủy hoại Trung Quốc bằng những phong trào, chiến dịch, và cải cách văn hóa ra sao và Giang Trạch Dân đã bức hại các học viên Pháp Luân Công thế nào.

Ông biết tất cả những gì mà Đảng Công Sản Trung Quốc đã làm, và ông đồng ý thoái Đảng ngay khi tôi đề nghị.


Link tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/20/363116.html

Link tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/28/169187.html

Đăng ngày 19-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share