Bài viết của Diệu Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-03-2018] Tôi đã bị bức hại vì đức tin của mình và bị tuyên án 1.5 năm tù vào năm 2014. Sau khi được thả, tôi nhanh chóng phối hợp với các đồng tu để nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi gặp khó khăn khi đi bộ bởi tôi từng bị tra tấn rất tàn bạo, nhưng các đồng tu đã giúp tôi nên tôi vẫn có thể tham gia được.

Người điều phối trong nhóm của chúng tôi gợi ý tôi viết một lá thư mô tả chi tiết chân tướng của cuộc bức hại. Bằng cách đó, tôi vẫn có thể tham gia đầy đủ cùng với các đồng tu cho dù tình trạng của tôi không được tốt vào thời điểm đó. Tôi cảm thấy mình cần phải nỗ lực làm tốt việc này.

Tôi cảm thấy như một cánh cửa được mở ra khi B mang cho tôi một mẫu thư. Nội dung thư viết: “Tôi chân thành hy vọng bạn biết được sự thật về việc tại sao Pháp Luân Đại Pháp lại bị bức hại, bởi vì…” Tôi đã cảm động bởi sự từ bi của tác giả. Tôi tin rằng nhiều người hơn nữa sẽ thức tỉnh sau khi đọc lá thư này.

Tôi bảo với B rằng tôi thích làm công việc này với bà ấy. Bà ấy cũng cảm động và bảo tôi rằng bà ấy đã làm việc này hơn 10 năm nay rồi. Số học viên tiếp tục làm công việc này không nhiều, nên bà ấy phân vân không biết có tiếp tục làm hay không. Chúng tôi thảo luận và quyết định chúng tôi sẽ làm việc này và sẽ nỗ lực làm nó tốt hơn.

Không lâu sau, nhiều người khác tham gia cùng với chúng tôi, và những ai rời khỏi hạng mục đã quay trở lại. B cảm thấy được khích lệ và bà ấy bắt đầu viết nhiều thư hơn.

Viết thư bằng tay đòi hỏi nhiều thời gian hơn và nỗ lực lớn hơn. Tôi chỉ có thể hoàn thành vài bức trong một ngày. Các khớp tay của tôi cứng đờ và bị đau, nhưng tôi vẫn tiếp tục. Để công việc này dễ dàng hơn, người điều phối gợi ý tôi nên in nó ra. Nó trông đẹp và gọn gàng hơn, tất cả chúng tôi đều vui mừng. Nó tiếp thêm năng lượng cho việc chúng tôi đang làm.

Sau khi thư được viết xong, câu hỏi tiếp theo là: “Ai sẽ phân phát chúng?”

Tôi nghe thấy ai đó gõ cửa nhà tôi. Đó là bà Trần, 86 tuổi, và con gái bà ấy. Cả hai đều là học viên. Bà Trần nhìn tôi và không thể nói được gì. Con gái bà ấy bảo tôi rằng mẹ của cô không thể nói được vài ngày nay và từ chối đi bệnh viện. Bà ấy chỉ muốn tới gặp tôi.

Tôi nhìn bà Trần. Bà ấy trông mệt mỏi. Tôi yêu cầu con gái bà quay lại đón bà vào buổi chiều hôm đó bởi vì cô ấy phải đi làm. Bà Trần chỉ ngón tay vào miệng nhưng không nói được và sau đó chỉ tay vào người bà ra hiệu rằng bà ấy cảm thấy rất khổ sở.

Tôi nhận ra chúng tôi phải phủ định sự bức hại này. Chúng tôi bắt đầu học Chuyển Pháp Luân cùng nhau. Lúc đầu, giọng của bà ấy rất yếu và run, tôi nói bà ấy không được sợ và tiếp tục đọc. Dần dần, giọng của bà khỏe hơn và to hơn. Bà ấy rất vui và chắp tay hợp thập để tạ ơn Sư phụ đã cứu mình.

Sau đó, tôi hỏi bà ấy tại sao bà muốn gặp tôi. Bà ấy nói bà ấy không biết tại sao. Bà ấy chỉ cảm thấy mình sẽ ổn nếu bà ấy tới đây. Sau đó, bà ấy cảm thấy tốt hơn và muốn tự đi về nhà. Tôi có chút lo lắng. Rốt cuộc, bà ấy đã cảm thấy tốt hơn, và đường về khá dài với một trạm trung chuyển xe buýt. Bà ấy bảo tôi đừng lo và rời đi, rồi hứa sẽ quay trở lại vào hôm sau.

Bà ấy trở lại vào sáng hôm sau bằng xe buýt. Chúng tôi lại học Chuyển Pháp Luân cùng nhau. Bà ấy trông khỏe hơn ngày hôm trước. Bà ấy trông thấy những lá thư và hỏi liệu bà có thể giúp đi phân phát chúng được không. Tôi không trả lời ngay lập tức. Bà ấy biết tôi lo lắng. Bà ấy bảo tôi không nên lo lắng, vì bà biết Sư phụ luôn bảo hộ cho bà. Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng:

“Chính niệm mà mạnh như của Thần thì lực có thể phá núi, nhất niệm phách sơn” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010”, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Tôi cảm động rơi nước mắt: Sư phụ từ bi đã dọn đường sẵn cho chúng tôi.

Tôi làm việc với bà Trần suốt bốn mùa, và chúng tôi đã phân phát gần 4.000 lá thư. Bà ấy là một minh chứng sống về sự kỳ diệu của Đại Pháp. Bà ấy mang một túi to đựng đầy thư vào mùa hè nóng nực, mà vẫn trèo lên các bậc thang ở chung cư một cách dễ dàng. Quần áo của bà lúc nào cũng ướt sũng mồ hôi.

Khi trời có tuyết rơi và băng giá, việc đi lại cũng là nguy hiểm với một người trẻ, nhưng bà vẫn luôn đến điểm hẹn đúng giờ. Tôi rất vui mừng khi được gặp bà ấy! Bà ấy bảo tôi rằng bà ấy đã xin Sư phụ gia trì sức mạnh cho bà trước khi rời khỏi nhà. “Tôi đang làm tốt dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ! Tôi cảm thấy ấm áp và tràn đầy năng lượng. Thậm chí khi bị trượt ngã, tôi vẫn ổn!”

Con xin tạ ơn Sư phụ tôn kính!

Cảm ơn các bạn đồng tu đã giúp đỡ tôi những tháng năm qua!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/1/362359.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/16/169064.html

Đăng ngày 2-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share