Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-12-2017] Tôi tốt nghiệp trung học gần 30 năm trước và không giữ liên lạc với nhiều bạn cùng lớp. Từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có tâm nguyện giảng chân tướng về cuộc đàn áp cho những bạn học cũ của mình. Và cuối cùng, tôi cũng có cơ hội – đó là một buổi họp lớp!

Một số bạn học cũ của tôi lập một nhóm WeChat và đề nghị chúng tôi tổ chức một buổi họp lớp sau 30 năm. Các bạn thống nhất tổ chức và nhanh chóng thông báo cho mọi người. Một cựu giáo viên cũng được mời tham dự. Mọi người rất vui khi được gặp lại nhau!

Tôi biết Sư phụ Lý Hồng Chí đã ban cho tôi cơ hội này để nói cho mọi người biết chân tướng về Đại Pháp và khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Tôi đã thảo luận với các học viên khác trong nhóm học Pháp của mình về cơ hội tuyệt vời này. Họ đã cung cấp tài liệu và rất ủng hộ tôi. Nhờ đó, tôi cảm thấy rất tự tin.

Vài ngày trước khi buổi họp lớp diễn ra, thầy giáo của chúng tôi đã đăng một số điều cần và nên tránh đề cập đến trong nhóm WeChat, yêu cầu mọi người chú ý an toàn và giữ cho cuộc gặp mặt ôn hòa bằng cách tránh nói về chính trị. Ban đầu tôi rất lo lắng, vì dường như lời cảnh báo này nhắm thẳng vào tôi. Tôi tự hỏi liệu việc giảng chân tướng của mình có đi ngược lại với yêu cầu của thầy giáo. Ngay khi xuất niệm như vậy, tôi lập tức nhận ra rằng điều đó là sai, vì nó không phù hợp với Pháp, và tôi không được chấp nhận can nhiễu này.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng:

“Hết thảy những gì trên thế gian đều đã vì Chính Pháp mà được khai sáng; các đệ tử Đại Pháp chính là những nhân vật xuất chúng của thời nay, [mà] các giới chúng sinh từ xưa tới nay đều đang trông đợi.” (Gửi Pháp hội Stockholm tại Châu Âu [2005], Tinh tấn yếu chỉ III)

Lý do con người đến thế gian là để biết đến Đại Pháp và được cứu độ. Tôi không nên làm họ thất vọng! Là đệ tử Đại Pháp, tôi phải đóng vai chính và không để can nhiễu ngăn trở mình. Các đồng tu cũng tiếp tục khích lệ tôi.

Tôi xếp tất cả các tạp san giảng chân tướng vào hành lý của mình và dự định sẽ lái xe về quê để tham gia buổi họp lớp. Chồng tôi không yên tâm khi tôi tự lái xe và hỏi liệu tôi có thể đi cùng người khác không. Tôi cảm thấy tự tin rằng mình có thể tự lái xe và biết Sư phụ sẽ bảo hộ mình. Tôi rời nhà từ sáng sớm để có nhiều thời gian và suy nghĩ về sứ mệnh của mình trên đường đi.

Khi tôi đến khách sạn, thầy giáo bảo một số bạn trong số chúng tôi đến thăm hai giáo viên cao tuổi khác bị tàn tật. Chúng tôi mang hoa và quà đến thăm. Tôi cũng đã tặng họ tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Hai giáo viên này không thể nhớ tên của chúng tôi nhưng rất vui mừng khi chúng tôi đến thăm họ sau nhiều năm. Vì thời gian có hạn, nên tôi chỉ có thể để lại cho mỗi người họ một tập tài liệu.

Sau chuyến thăm, chúng tôi đến nhà thầy giáo. Vợ thầy là giáo viên dạy toán cũ của chúng tôi. Hai vợ chồng thầy sống cùng con cái ở một thành phố khác và họ chỉ đến để họp mặt. Họ rất vui khi được gặp chúng tôi!

Chúng tôi hồi tưởng lại quá khứ và cùng nhau chụp nhiều bức ảnh. Khi vợ thầy ở một phòng khác, tôi đã nhân dịp này để nói chuyện với bà về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Bà minh bạch và vui vẻ thoái ĐCSTQ. Khi chúng tôi rời đi, tôi đưa cho bà cuốn Giải thể Văn hoá Đảng. Thầy của chúng tôi cũng từng là Đảng viên; vài năm trước, tôi đã giúp thầy thoái. Tôi thực sự vui mừng vì họ đã đưa ra lựa chọn sáng suốt.

Chiều hôm đó, chúng tôi đã có nhiều hoạt động khác nhau trong công viên. Tất cả chúng tôi đều thích hồi tưởng lại [những ký ức] và chụp ảnh. Như thể thời gian chưa từng trôi, và tất cả chúng tôi lại là bạn cùng lớp. Một trong những người bạn cùng lớp của tôi bây giờ đã có công ty riêng ở Thượng Hải và một người khác là một giáo viên trung học ở Đông Doanh. Tôi đã giúp cả hai người thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Người bạn từ Đông Doanh nói với tôi rằng em gái của chồng cô từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng sau khi cuộc bức hại bắt đầu, gia đình cô đã gây áp lực buộc cô ấy phải ngừng tập. Tôi nói với bạn mình rằng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là một trò lừa bịp do ĐCSTQ dàn dựng. Cô ấy đã rất ngạc nhiên và sau đó đồng ý thoái Đoàn. Cô ấy ngưỡng mộ tôi vì đã không từ bỏ đức tin của mình bất chấp cuộc đàn áp.

Tôi từng là một cô gái nhút nhát. Nhưng giờ thì không thế nữa! Sức mạnh của Đại Pháp đã khiến chúng tôi quyết không nhượng bộ trước cuộc đàn áp.

Tại bữa tiệc tối, tôi tặng mọi người món quà là chiếc túi chứa các tài liệu giảng chân tướng và chúng đều được ân cần tiếp nhận. Tôi đã không giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ nhưng hy vọng họ sẽ có cơ hội đó khi đọc các tài liệu.

Quá trình giảng chân tướng trong suốt buổi họp lớp diễn ra suôn sẻ. Nhiều bạn học nhận xét rằng tôi thật trẻ trung và khỏe mạnh.

Tôi cảm thấy rất lạc quan và tràn đầy sức sống suốt mấy ngày cuối tuần. Tôi biết mình có sứ mệnh cứu những người này, và tôi biết đó chính là nhờ sức mạnh của Đại Pháp.

Dĩ nhiên cũng có người từ chối thoái, kể cả một số người tôi từng chơi thân và nghĩ rằng họ sẽ sẵn lòng tiếp nhận chân tướng hơn. Nhưng việc cứu người phi thường nghiêm túc, và chúng ta không thể lấy tiêu chuẩn của người thường để đo lường mọi người được.

Tôi rất vui mừng cho những người bạn đã minh bạch chân tướng. Một bạn học của tôi là cảnh sát, anh ấy đã minh bạch chân tướng nên tôi đã giúp anh thoái ĐCSTQ.

Một bạn học cùng lớp là nhiếp ảnh gia đã chụp nhiều bức ảnh cho chúng tôi trong công viên. Thậm chí anh còn chụp một bức ảnh tôi đang ngồi trên một băng ghế đá với bạn cùng lớp. Bức ảnh được chụp ngay lúc tôi đang giảng chân tướng cho người bạn kia và đã được đăng trên blog của bạn cùng lớp chúng tôi. Tâm tôi ngập tràn niềm vui, và tôi cảm thấy thật may mắn và vinh dự khi được là một đệ tử Đại Pháp.

Tôi đã giúp được ít nhất 30 người thoái ĐCSTQ, và hầu hết mọi người đều mang về nhà một cuốn tạp san giảng chân tướng.

Miễn là chúng ta có tâm trợ giúp Sư tôn cứu người thì Ngài sẽ an bài cho chúng ta. Điều quan trọng là phải giữ chính niệm. Tất nhiên, trước hết chúng ta phải học Pháp và tu bản thân tốt.

Sư phụ đã nhiều lần giảng cho chúng ta về tầm quan trọng của việc học Pháp:

“ Đệ tử Đại Pháp là hy vọng được đắc cứu của các dân tộc. Nếu muốn làm tốt việc cứu độ chúng sinh, thì trước hết phải tu bản thân cho tốt. Học Pháp cho nhiều mới có thể chính niệm đầy đủ, học Pháp cho tốt mới có thể hoàn thành sứ mệnh lịch sử của đệ tử Đại Pháp.” (Gửi Pháp hội Brazil [2009], Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Qua trải nghiệm này, tôi phát hiện ra mình đã không đặt tâm đủ vào chính niệm của mình. Tôi vẫn có tâm lo lắng và thiếu kiên nhẫn. Tôi biết bản thân mình so với yêu cầu của Sư tôn còn có chênh lệch rất lớn. Tại thời khắc cuối cùng của Chính Pháp, tôi nguyện ghi nhớ nhắc nhở của Sư tôn, tu tốt bản thân, làm tròn sứ mệnh lịch sử của một đệ tử Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/15/357916.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/6/168961.html

Đăng ngày 9-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share