Bài viết của một nông dân tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-02-2018] Tôi là một phụ nữ nông thôn, 70 tuổi ở Liêu Ninh. Tôi sống với một đứa con trai 38 tuổi tàn tật, bị bệnh động kinh (động kinh với những triệu chứng loạn thần) kể từ khi cháu còn bé. Cháu không thể làm việc ở ngoài đồng và ít học. Tôi liên tục phải trông chừng cháu vì sợ cháu có thể lên cơn động kinh bất kể lúc nào. Đó là đứa con duy nhất của tôi, và cuộc sống rất khó khăn với cháu.

Để giúp cháu kiếm sống, tôi vay mượn tiền và mua cho cháu một chiếc xe máy điện để cháu kiếm tiền bằng cách chuyên chở khách. Gần như lúc nào tôi cũng phải đi cùng cháu phòng khi cháu bị lên cơn động kinh.

Vào ngày 2 tháng 10 năm 2015, con tôi phải lái xe một mình bởi vì tôi bận công việc khác. Khoảng 8 giờ sáng, cháu bị tai nạn và đâm vào một chiếc xe máy điện khác. Tôi vội tới hiện trường thì thấy hai người đàn ông 80 tuổi cũng bị thương nặng và đã bất tỉnh.

Tôi gọi cảnh sát và với sự trợ giúp của người khác chúng tôi đưa những người đàn ông bị thương tới bệnh viện trung tâm ở thành phố. Một người trong số họ bị rạn xương chút ít và người kia bị choáng.

Vợ của người đàn ông bị choáng đi cùng một người phụ nữ khác tới bệnh viện. Ngay khi họ tới, họ bắt đầu nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Thật kinh ngạc, cả hai người đàn ông tỉnh lại ngay lập tức. Hóa ra, họ đều là học viên Pháp Luân Công.

Người vợ tới an ủi tôi. Bà nói: “Sư phụ của chúng tôi sẽ cứu ông ấy, và tôi có mang theo tiền đây. Bà đừng lo.”

Tôi không thể tin vào điều tôi đang nghe. Bà ấy mới tử tế làm sao! Bà ấy không đổ lỗi cho chúng tôi thậm chí còn lấy tiền của chính bà ấy để thanh toán viện phí! Họ chỉ nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo” vài lần và hai người đàn ông đã tỉnh lại.

Ngay khi chồng bà ấy hồi tỉnh, ông ấy nói muốn trở về nhà. Ban đầu, các cô y tá từ chối để ông ấy đi vì ông ấy bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng sau đó đã đồng ý khi các bác sĩ biết ông ấy đã 84 tuổi. Họ không tự tin rằng họ có thể làm gì nhiều cho ông ấy. Người đàn ông kia về nhà vào ngày hôm sau.

Con trai tôi và tôi đã lo lắng cho người đàn ông bị choáng, nên chúng tôi theo ông ấy về nhà. Ông ấy bảo chúng tôi: “Tôi luyện Pháp Luân Công. Không cần lo cho chúng tôi.” Ông ấy sau đó hỏi chúng tôi đã từng gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc hay các tổ chức liên đới của nó chưa, và khuyến khích chúng tôi thoái nếu đã từng tham gia. Cặp vợ chồng bảo chúng tôi ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cuối cùng, họ nói: “Đừng lo cho chúng tôi. Giờ các vị có thể về nhà, nhưng trong tương lai hãy cẩn thận hơn. Chúng tôi sẽ không làm phiền các vị và các vị không cần tới thăm chúng tôi nữa.”

Hôm sau, con trai tôi, bác của nó, và tôi lại tới nhà ông ấy và hỏi chúng tôi có thể giúp gì. Cặp vợ chồng lại bảo chúng tôi đừng lo lắng, và họ không muốn làm phiền chúng tôi chút nào mà sẽ tự chăm sóc cho bản thân họ.

Tôi cảm động rớt nước mắt, và nghĩ: “Pháp Luân Công tốt quá. Tôi sẽ làm gì nếu tôi phải trả hóa đơn viện phí của họ? Tôi lấy đâu ra tiền để chi trả đây?”

Cảnh sát giao thông đã quyết định giải quyết vụ việc vào ngày 13 tháng 10, con trai và tôi tới dự mà không biết sự việc sẽ giải quyết như thế nào. Một số người bảo chúng tôi rằng những người đàn ông không được điều trị ở bệnh viện thì còn tệ hơn, bởi vì họ sẽ đòi thêm tiền ở trên đường.

Với sự kinh ngạc của chúng tôi, những thành viên của cả hai gia đình bảo rằng con trai tôi không cố ý đâm xe máy và yêu cầu cảnh sát không phạt cháu. Họ nói rằng hai ông lão yêu cầu họ nói với cảnh sát rằng họ đều là học viên Pháp Luân Công và sẽ tự chịu phí tổn mà không gây phiền hà cho con trai của tôi.

Cảnh sát giao thông ngạc nhiên khi nghe vậy và nói: “Chúng tôi chưa bao giờ chứng kiến việc gì như thế này cả. Hai người đàn ông bị thương, họ đều già cả và bị đau nặng, nhưng lại bảo chúng tôi không phạt người gây tai nạn. Họ nói rằng họ sẽ tự chịu trách nhiệm. Thật khó tin khi một vụ việc như vậy lại được giải quyết như thế này. Các học viên Pháp Luân Công thật kinh ngạc!”

Khi tôi bảo bạn bè và hàng xóm của tôi về việc này, tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin và nói: “Thật không thể tin được!”

Cả hai người đàn ông hiện giờ đều đã hồi phục khỏi những chấn thương mà không phải tới bệnh viện hoặc dùng thuốc. Từ vụ tai nạn bất bình thường này, tôi thật sự tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và thật sự là một môn tu luyện phi thường.

Bác của con trai tôi đã từng thoái ĐCSTQ, và tôi cũng thoái Đoàn thanh niên. Những người thân và hàng xóm của chúng tôi đều làm vậy.

Cả gia đình tôi giờ đều ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Con trai tôi nhẩm thuộc những câu này trong tâm hàng ngày và cháu đã không bị động kinh hơn sáu tháng! Đôi lần cháu nói với tôi: “Chúng ta hãy tập Pháp Luân Công đi mẹ.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/26/350287.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/13/169035.html

Đăng ngày 6-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share