Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-11-2017] Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã khỏi bệnh dạ dày, phụ khoa và tiểu cầu thấp.

Sau khi Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, tôi đã bị bắt, giam giữ và tra tấn.

Tuy nhiên, không phải ai cũng tham gia bức hại, vì tôi cũng gặp nhiều người lương thiện, họ không sợ cường quyền và bất chấp an nguy của bản thân để giúp đỡ các học viên Pháp Luân Công.

Lãnh đạo về hưu đến Trại tạm giam thăm tôi

Năm 1999, tôi đến Bắc Kinh để kháng nghị đòi công lý cho Pháp Luân Công. Trước khi đi, tôi viết một bức thư cho lãnh đạo đơn vị và người thân. Tôi đã bị bắt ở Bắc Kinh và bị cảnh sát địa phương đưa về bằng tàu hỏa. Khi ra khỏi ga, có hai cảnh sát áp tải hai bên tôi và yêu cầu tôi cúi thấp đầu, nhưng tôi từ chối vì nghĩ mình không phải tội phạm.

Tôi nhìn quanh và thấy gia đình mình, bạn bè, lãnh đạo từ các cơ quan chính quyền khác nhau và một người quay phim của đài truyền hình địa phương. Sau đó, tôi bị giam giữ phi pháp ở trại tạm giam địa phương.

Nhiều người thân, đồng nghiệp và bạn bè cố gắng gặp tôi nhưng lính canh từ chối cho họ vào. Sau đó, tôi đã ngạc nhiên khi một vị cựu lãnh đạo đã về hưu của tôi được vào gặp tôi.

Hôm đó trời lạnh và có băng trên đường. Chiếc xe taxi dừng ở phía dưới dốc và ông phải đi bộ lên trại tạm giam. Khi không được cho vào, ông đã đến gặp cục trưởng cục công an và vị cục trưởng này đã viết một mảnh giấy cho phép ông vào gặp tôi.

Ông bảo tôi hãy thoải mái và nói rằng cuối cùng rồi tôi sẽ vượt qua được kiếp nạn này. Những lời ấm áp của ông đã an ủi tôi trong những ngày tối tăm lạnh giá đó.

Lãnh đạo miễn cưỡng giáng chức một học viên Pháp Luân Công

Sau hơn một tháng, tôi được thả và trở lại nơi làm việc. Tôi được yêu cầu tham dự một buổi họp cán bộ công nhân viên, trong buổi họp đó tôi đã bị kỷ luật.

Một lãnh đạo nói: “Cô ấy đã làm việc cho tổ chức này hơn mười năm. Cô ấy làm việc chăm chỉ, rất tận tụy, đối xử tốt với mọi người và không để tâm đến được mất cá nhân. Cô ấy cũng liên tục trau dồi kỹ năng và mang lại lợi ích cho hoạt động của chúng ta.”

“Mặc dù Pháp Luân Công bị cấm, nhưng cô ấy đã nói với chúng ta rằng môn tu luyện này bị oan. Pháp Luân Công dạy mọi người làm người tốt và cải thiện sức khỏe.”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác trong vấn đề này, vì tôi được lệnh giáng chức vị trí quản lý của cô ấy.”

Đồng nghiệp có thái độ đúng đắn

Các đồng nghiệp mời tôi ăn tối sau khi tôi được thả. Một người nói rằng tôi là dũng sĩ khải hoàn trở về. Mặc dù đã chịu đựng những khổ nạn to lớn như vậy, tôi vẫn nói Pháp Luân Công tốt như thế nào. Thật là kỳ diệu!

Năm 2002, tôi bị giữ lại tiền lương trong hơn một năm và bị theo dõi cả ngày. Một lãnh đạo tỉnh đã kiểm tra đơn vị của tôi và thừa nhận rằng công việc của chúng tôi là chuyên nghiệp và đáp ứng được các tiêu chuẩn. Ông ấy khẳng định rằng đơn vị của chúng tôi chắc phải có nhân viên có kinh nghiệm và trình độ cao.

Đồng nghiệp của tôi nói với ông ấy rằng một học viên Pháp Luân Công đã gánh vác trách nhiệm để giúp công việc hoàn thành, bất chấp phải đối mặt và chịu đựng rất nhiều khổ nạn.

Kết quả thu được nhờ nhẫn và thiện

Tôi đã nộp đơn xin nâng bậc lên kỹ sư bậc cao năm lần. Tôi không được chọn vì quá nhiều người nộp đơn. Lãnh đạo phụ trách chuyên môn bảo tôi tới nói chuyện với lãnh đạo đơn vị, vị này cũng thừa nhận đóng góp của tôi đối với công ty.

Mặc dù bận rộn, nhưng lãnh đạo đơn vị đã dành thời gian để nói chuyện khi tôi tới gặp ông. Ông đã làm tôi bất ngờ khi hỏi tôi có còn tu luyện Pháp Luân Công không.

Ông ấy nói: “Cô chỉ là muốn cải thiện sức khỏe của mình. Tôi cũng luyện khí công. Tôi thấy Pháp Luân Công được luyện tập ở mọi nơi bên ngoài Trung Quốc. Chỉ có Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mới bức hại Pháp Luân Công.”

Tôi đã không đề cập bất cứ vấn đề gì về đơn xin nâng bậc kỹ sư của mình nữa. Sau đó, đơn của tôi được đệ trình lên văn phòng tỉnh và tôi đã được trao danh hiệu “kỹ sư bậc cao.”

Một người bạn của tôi làm việc ở đó ngay lập tức gọi điện để chúc mừng tôi: “Hãy tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công tinh tấn. Hãy xin Sư phụ của bạn ban phúc cho tớ nữa nhé.”

Đóng cửa một trung tâm tẩy não

Tôi bị nhân viên Phòng 610 bắt vì từ chối viết bài nói xấu Pháp Luân Công. Tôi bị giam giữ sáu tháng trong một trại tạm giam, ở đó tôi đã gặp một vài cảnh sát công chính và tốt bụng.

Một nữ giáo viên chính trị nói với chúng tôi: “Giang Trạch Dân đối xử với người tốt như vậy sao? Chuyện này khi nào sẽ kết thúc đây?”

Một lính canh thấy chúng tôi luyện các bài công pháp Pháp Luân Công. Anh ấy lẩm bẩm một mình: “Tôi không nhìn thấy. Cứ luyện đi. Tôi sẽ nhìn theo hướng khác.”

Hàng ngày, chúng tôi học và học thuộc Pháp, luyện công và giảng chân tướng trong trại tạm giam. Thậm chí không học viên nào viết cam kết từ bỏ đức tin của mình. Nhân viên Phòng 610 đã đưa chúng tôi đến một trung tâm tẩy não biệt lập. Chúng tôi tiếp tục học Pháp, luyện công và giảng chân tướng ở đó.

Các quan chức cấp tỉnh lệnh cho chúng tôi học Thái Cực Quyền và chỉ định người dạy chúng tôi. Chúng tôi bị bắt đứng thành hàng. Viên chức từ nhiều tổ chức và đơn vị, cũng như các cảnh sát vũ trang ở đó quan sát chúng tôi.

Một học viên là sỹ quan quân đội đứng đằng trước chúng tôi và hô lên: “Bài công pháp thứ nhất: Phật Triển Thiên Thủ Pháp.” Sau khi anh ấy đọc xong khẩu quyết, chúng tôi bắt đầu thực hiện động tác. Cảnh sát vũ trang và binh lính xem cho đến khi chúng tôi thực hiện hết bài công pháp thứ nhất.

Sau đó, họ lệnh cho chúng tôi dừng lại. Chúng tôi tiếp tục luyện công. Họ kéo tay chúng tôi và bắt chúng tôi dừng lại. Không lâu sau sự việc này, trung tâm tẩy não đã phải đóng cửa. Một số học viên, có cả tôi đã bị đưa đến trại tạm giam và một số bị chuyển đến một trại lao động cưỡng bức.

Giám đốc trại tạm giam vui mừng khi thấy chúng tôi và nói: “Các bạn thật xuất sắc! Các bạn đã đóng cửa được cả trung tâm tẩy não đó.”

Viên cảnh sát tốt bụng ở trại tạm giam số 2

Năm 2002, tôi bị báo với cảnh sát vì tôi nói Giang Trạch Dân đã sai lầm khi đàn áp Pháp Luân Công. Tôi đã bị giam ở trại tạm giam số 2 trong hơn hai tháng.

Tại trại tạm giam, một lính canh đưa tôi đến phòng giam. Một số tù nhân cười nhạo: “Pháp Luân Công, Pháp Luân Công.” Anh ấy ngăn họ lại và nói: “Pháp Luân Công có gì sai nào? Họ đều là những người có nhân phẩm tốt. Các anh chị nên học hỏi họ.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/21/356755.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/27/168883.html

Đăng ngày 28-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share