Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Trương Gia Khẩu, tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 17-02-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 1998. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi nằm liệt giường với đủ thứ bệnh tật trong ba năm. Ngoài bệnh cao huyết áp và bệnh tim, tôi còn mắc đủ chứng bệnh phụ khoa. Tôi đã thử đủ loại phương pháp điều trị thông thường, gồm cả Đông Y và Tây Y, trước khi chuyển sang những phương pháp tâm linh, và thậm chí cả bói toán. Mỗi lần thử đều không thành công.
Đọc Chuyển Pháp Luân dù bị mù chữ
Tôi biết một người bà con của tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Sau khi học môn khí công này, bệnh động mạch vành của bà ấy đã biến mất. Bị hấp dẫn bởi điều này, tôi đã trả tiền cho bà ấy một chuyến đi và mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân từ bà ấy. Tôi cảm thấy một cảm xúc thân quen khi nhìn bức hình của Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Công) ở trong cuốn sách. Cảm giác này đã thúc đẩy tôi quyết tâm đọc sách, nhưng rất tiếc là tôi không biết chữ. Vì dành nhiều thời gian để tra từ điển, nên mỗi ngày tôi chỉ đọc được 10 trang.
Luyện công
Sau khi đọc được nửa cuốn sách, tôi đã quyết định tìm một điểm luyện công để tập các bài công pháp. Thoạt đầu, tôi phải vượt qua nhiều khó khăn. Đôi chân của tôi yếu và không ổn định, và tôi luôn cảm thấy muốn vào nhà vệ sinh. Tuy nhiên, tôi hiểu rằng mình phải vượt qua những khó khăn này và buộc bản thân phải quên đi sự mệt mỏi và khó chịu trong người.
Sự kiên trì của tôi đã sớm được báo đáp. Chỉ trong một tuần, tôi có thể vác một bình ga nặng từ tầng hai xuống tầng một! Thành tích này được coi là một phép màu đối với mẹ chồng tôi. Bà ấy đã phải thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt!”
Sau khi luyện các bài công pháp trong một thời gian, tôi đã tham gia một nhóm học Pháp chung. Sự tinh tấn của các học viên cao tuổi đã thôi thúc tôi quyết tâm tu luyện tốt hơn.
Giảng chân tướng ở Bắc Kinh
Vào tháng 4 năm 1999, sau khi nghe tin các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt ở Thiên Tân, tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện yêu cầu trả tự do cho họ và cố gắng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp với chính quyền trung ương. Tuy nhiên, sự đàn áp ngày càng leo thang cho tới ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã cấm Pháp Luân Công và không cho chúng tôi luyện tập ở nơi công cộng.
Tôi cảm thấy buồn trước quyết định sai trái của chính phủ, sau đó, tôi đã đi tới Bắc Kinh, để thỉnh nguyện quyền tập Pháp Luân Công với nhà chức trách. Tuy nhiên, tôi đã bị cảnh sát địa phương bắt và bị giam giữ phi pháp. Tôi đã được thả sau khi tuyệt thực. Bởi Đại Pháp đã cứu sinh mệnh tôi, nên tôi đã quyết định nói cho các nhà chức trách biết những điều tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã vài lần tới Bắc Kinh, nhưng lần nào cũng bị bắt và bị giam một thời gian trước khi được thả.
Sau nhiều nỗ lực vô ích, tôi đã quyết định nói với mọi người xung quanh nhà tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Một học viên đã dạy tôi cách truy cập và in thông tin giảng chân tướng từ các trang web trực tuyến. Nhờ việc phân phát những tờ rơi này, chúng tôi đã có thể chính lại những nhận thức sai lầm của công chúng về Pháp Luân Đại Pháp.
Bởi vì tôi mù chữ, nên việc học tải và in những tài liệu này là một quá trình đầy khó khăn. Tuy nhiên, tôi đã không ngừng kiên trì, cố hết sức làm tài liệu dưới yêu cầu của các học viên. Thời gian trôi qua, khi tích lũy được nhiều kinh nghiệm, tôi cũng hướng dẫn cho các học viên khác cách thức tải và in tài liệu.
Chịu đựng sự bức hại và tinh tấn trong tu luyện
Một lần, khi trên đường đi mua đồ tạp phẩm, tôi nhìn thấy cảnh sát đang bắt một học viên. Tôi đã bước ra để nỗ lực cứu ông ấy, nhưng đã bị viên cảnh sát đó bắt. Trong khi bị giam, tôi đã bắt đầu tuyệt thực. Đáp lại, cảnh sát đã bức thực tôi và tống tôi vào bệnh viện nơi tôi bị trói vào một chiếc giường và bị tiêm một lượng lớn các loại thuốc không rõ nguồn gốc.
Trải qua thống khổ, tôi tin tưởng mạnh mẽ hơn vào đức tin của mình. “Sinh mệnh của tôi được Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp cứu độ! Nói cho mọi người biết sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp là trách nhiệm của tôi!” Trong khi bị giam giữ, tôi bắt đầu hướng nội tìm thiếu sót và phát hiện ra tâm chấp trước vào tình của mình. Không lâu sau, họ tiến hành kiểm tra sức khỏe của tôi. Sau khi xác định tôi gần chết, họ đã thả tôi ra. Tôi phục hồi sức khỏe trong vòng hai tuần sau khi được thả.
Bởi vì sinh mệnh của tôi được Pháp Luân Đại Pháp cứu độ, nên chồng tôi tiếp tục ủng hộ việc tu luyện của tôi. Con gái và con rể cũng ủng hộ quyết định tiếp tục tu luyện Đại Pháp của tôi.
Việc tôi trở về và hồi phục kỳ diệu đã chứng thực được sức mạnh và sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Kết quả là, cha mẹ và anh chị em của tôi cũng trở thành học viên. Hiện giờ họ thậm chí còn giúp tôi sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Cháu gái tôi cũng là một học viên. Khi trường cháu bắt đầu bôi nhọ Đại Pháp, cháu đã nói chuyện với những người xung quanh về Đại Pháp và đã giúp một số bạn học của cháu thoái ĐCSTQ.
Tôi hy vọng mình tiếp tục đề cao trong tu luyện và thức tỉnh nhiều người hơn nữa về sự tốt đẹp của Đại Pháp!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/17/361747.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/7/168969.html
Đăng ngày 29-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.