Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-02-2018] Tôi là học viên 56 tuổi ở thành phố Tần Hoàng Đảo. Tôi thường ương ngạnh và một khi tôi đã quyết điều gì thì không gì có thể thay đổi được. Mang tâm thù hận và tranh đấu, tôi cảm giác như mình là người mạnh nhất trên thế gian này. Không ai dám chống lại tôi. Tôi hút thuốc, uống rượu và chơi mạt chược (môn chơi cờ bạc của Trung Quốc). Tôi làm việc không tận tâm và còn bị lừa suốt cả cuộc đời.

Dù là cha mẹ hay vợ cũng không thay đổi được tôi, nhưng Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi. Tôi đã đồng hóa với các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp và tìm thấy phương hướng của cuộc đời mình.

Bị lừa dối bởi ĐCSTQ

Sức khỏe của vợ tôi đã bị ảnh hướng xấu khi con gái thứ hai của chúng tôi ra đời 26 năm về trước. Không có phương pháp điều trị hay loại thuốc nào có thể cải thiện sức khỏe của cô ấy. Vào mùa hè, cô ấy phải đi giày bốt để giữ ấm còn vào mùa đông vợ tôi chỉ nằm trên giường. Tôi phải làm tất cả các việc nhà và chăm sóc các con.

Vào năm 1998, vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bàn tay và bàn chân cô ấy trở nên ấm áp và trong vòng 10 ngày cô ấy đã tiếp quản được việc nhà và sau một tháng thì sức khỏe của cô hồi phục.

Tôi ủng hộ vợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng chỉ biết rằng pháp môn này giúp người ta có sức khỏe tốt. Tôi không có kiến thức gì về tu luyện cả.

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, do hiểu biết nông cạn của tôi về môn thực hành tu luyện này, tôi đã bị lừa dối bởi các chương trình phát thanh của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về Pháp Luân Công. Sợ rằng vợ tôi sẽ bị tổn hại, tôi đã đốt các sách Pháp Luân Đại Pháp.

Một người tu luyện cả gia đình được thụ ích

Có lần tôi thấy vật gì đó phản chiếu từ một cành thông. Tôi tới gần để nhìn cho rõ thì đó là một tấm thiệp với các cây thông trên đó. Tôi đã nhặt nó lên và mang về nhà. Điều kỳ lạ đã xảy ra khi các hình cây thông biến mất, chỉ còn dòng chữ viết tay trên tấm thiệp: “Niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ bạn sẽ được đắc cứu”. Thật tuyệt vời. Tôi đã giữ tấm thiệp đó bên mình và tin rằng đó là một lá bùa hộ mệnh.

Vào năm 2000, trên đường tôi về nhà bằng chiếc xe máy, lớp tuyết dày tới hơn 5cm phủ trên mặt đất. Một chiếc taxi đã lái sát vào tôi và vượt qua tôi. Tôi nghĩ rằng nếu mình nhấn chân phanh thì mình sẽ bị cuốn theo chiếc taxi này. Tôi đã nhắm mắt và cầu nguyện.

Sau một tiếng nổ lớn, xe máy của tôi đổ xuống. Có một vết xước lớn ở cửa xe taxi nhưng tôi ổn và không bị thương tích gì. Khi đó tôi đã nghĩ về chiếc bùa hộ mệnh và biết rằng Đại Pháp đã bảo hộ tôi.

Năm 2007, tôi cần một ít xi măng để làm một việc tại chỗ làm. Một đồng nghiệp đã đi cùng tôi trên chiếc xe máy của tôi. Mấy cây thông đã làm tôi hạn chế tầm nhìn trong suốt đoạn quành. Đột nhiên một chiếc ô tô đi tới phía bên phải tôi. Người lái xe đang nói chuyện điện thoại, không nhìn thấy tôi và đã đâm vào tôi. Tôi ngã xuống và bất tỉnh. Khi tỉnh lại tôi đã ngồi dậy và thấy mũ bảo hiểm của mình bị văng ra xa. Chiếc xe bị hư hỏng nặng, nhưng tôi không bị thương tích và chỉ bị một vết xước trên da đầu.

Lại một lần nữa Đại Pháp bảo hộ tôi. Đó quả thực là do vợ tôi tu luyện nên cả gia đình đã được thụ ích. Tôi hoàn toàn kinh ngạc, và tuyệt đối tin tưởng rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Bước vào thực hành tu luyện

Tôi đã có nhiều chấp trước mạnh mẽ. Tôi chơi mạt chược và đi câu cá câu cua. Mỗi ngày tôi hút từ bốn tới năm bao thuốc lá. Tôi còn uống nhiều rượu và thích ăn thịt.

Vợ tôi đã nhiều lần bảo tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi không nghe. Vào năm 2001, một đồng nghiệp đã nói với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp rất tốt cho sức khỏe của anh và chữa lành bệnh tật. Đó là môn tu luyện. Sao anh không đọc cuốn Chuyển Pháp Luânnhỉ?”

Tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên nhưng không thể nào bình tâm và luôn cảm thấy xúc động mỗi khi đọc cuốn sách này. Tôi đọc Bài giảng thứ Nhất trong vòng 10 ngày và mất hai tháng để đọc hết toàn bộ cuốn sách.

Khi tôi đọc cuốn sách lần thứ ba, vợ tôi bảo tôi bỏ rượu và thuốc lá. Nhưng tôi nói rằng tôi không thể. Rồi tôi đọc Bài giảng thứ Bảy:

“Làm người tu luyện, từ nay chư vị hãy coi đó là một tâm chấp trước và bỏ nó đi, [rồi] chư vị thử xem có thể cai hẳn được không. Tôi khuyên mọi người, rằng ai thật sự muốn tu luyện [thì] từ nay trở đi [hãy] cai hẳn thuốc lá, bảo đảm chư vị có thể cai hẳn được. Tại trường [năng lượng] của lớp học tập này không có ai nghĩ đến hút thuốc; nếu chư vị muốn cai, đảm bảo chư vị có thể cai; chư vị hễ cầm [điếu] thuốc hút trở lại [thì] sẽ không thấy đúng mùi vị nữa. Chư vị đọc sách đọc bài giảng này, cũng sẽ có tác dụng ấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, nửa ngày tôi không nghĩ đến việc hút thuốc. Vị đồng nghiệp của tôi gợi ý rằng tôi không hút trong phần ngày còn lại. Rồi tôi đã không hút thuốc trong ba ngày. Từ đó trở đi, tôi đã ngừng hút thuốc. Tôi còn cảm thấy độc hại khi ngửi thấy mùi thuốc lá từ những người khác. Đại Pháp đã khiến tôi có khả năng ngừng hút thuốc.

Trước Tết Nguyên đán, vợ tôi có mua một ít giăm bông. Tôi đã ăn hết chỗ giăm bông đó trong vòng chưa đầy một tháng. Nhưng đột nhiên vào ngày đầu năm mới tôi không thể ăn bất kỳ loại thịt gì và không còn chấp trước vào thịt nữa.

Tôi đã thay đổi, hoàn toàn là một con người mới. Không còn chơi mạt chược, và đi câu tôi cũng không đi nữa.

Những nguyên lý mà Sư phụ giảng đã có hiệu lực với tôi. Quan điểm của tôi về cuộc sống đã thay đổi. Nhờ ảnh hưởng của Đại Pháp, tôi không còn tranh đấu và trở nên khoan dung và lịch sự. Tôi chỉ cười khi mọi người công kích tôi. Tôi không còn bận tâm khi ông chủ ăn bớt của tôi vài trăm Nhân dân tệ.

Sau khi bước vào tu luyện, tôi bắt đầu kính trọng cha mẹ mình. Tôi trang trải các chi phí sinh hoạt của mẹ tôi. Tôi nói với mọi người rằng tôi không muốn thừa hưởng căn nhà của cha mẹ. Vì lý do an toàn Chính phủ đã phá dỡ căn nhà đó và bồi thường cho chúng tôi 18.000 Nhân dân tệ. Tôi nói với các em trai rằng tôi không muốn đến một xu trong số tiền đó.

Gia đình tôi trở nên hòa ái. Tôi đã từng cứ hai hay ba ngày là lại cãi cọ với vợ làm ảnh hưởng đến những người hàng xóm. Tôi giặt giũ quần áo và làm các việc nhà. Tôi làm việc chăm chỉ và không khi nào nhận tiền hối lộ.

Mọi tật xấu của tôi đều biến mất. Tôi nhận ra tại sao mọi người lại đến thế giới này. Càng đọc Pháp nhiều hơn, tôi lại càng thích đọc. Mỗi lần đọc tôi lại có cảm giác khác nhau. Tầng tầng lớp lớp các Pháp lý tràn ngập tâm trí tôi.

Treo các biểu ngữ

Mọi người cần phải biết sự thật về Đại Pháp. Do vậy, tôi đã sử dụng vải dầu để làm các tấm biểu ngữ. Tôi đã viết về Đại Pháp trên cả hai mặt của biểu ngữ và vào ban đêm tôi ra ngoài để treo chúng.

Trước mỗi lần ra ngoài, tôi đều học Pháp, còn vợ tôi ở nhà phát chính niệm. Tôi sợ hãi khi nhìn thấy cảnh sát, nhưng đã về nhà một cách an toàn.

Công việc của tôi đã cho tôi cơ hội để trò chuyện với mọi người về Đại Pháp, bao gồm cả các nhân viên của viện kiểm sát và Phòng 610.

Tất cả những gì tôi có đều là nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ để ngộ các Pháp lý và tôi đã thụ ích được rất nhiều.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/16/361497.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/2/168917.html

Đăng ngày: 21-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share