Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-11-2017] Tháng 3 năm 1999, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả các bệnh tật của tôi, bao gồm bệnh tim, viêm phế quản, viêm dạ dày và suy nhược thần kinh, đã khỏi ngay sau đó. Vài tháng sau, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi đã bị bắt giam bốn lần vì nói chuyện với mọi người về môn tu luyện và cuộc đàn áp.
Mỗi lần bị bắt, tôi hướng nội để tìm những thiếu sót của bản thân, phát chính niệm để phủ nhận an bài của cựu thế lực, và không hợp tác với cảnh sát. Tôi cũng tuyệt thực để phản đối bức hại.
Nhờ Sư phụ bảo hộ, tôi đều được thả ra sau mỗi lần bị bắt.
Vụ bắt giữ đầu tiên
Chồng tôi tin vào tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vì vậy ông ấy phản đối tôi tu luyện. Ông không cho tôi học Pháp hay luyện công ở nhà. Tính ông dễ nổi nóng, thường la hét và đánh đập tôi. Ông đã từng đánh tôi đến mức tôi ngã xuống đất và không thể dậy nổi.
Một lần trong lúc tôi đang ngồi luyện bài tĩnh công đả tọa, ông đẩy tôi ra khỏi giường, túm lấy tóc rồi dập đầu tôi xuống sàn nhà và dùng thăt lưng quất vào người tôi. Tôi đã phải rời nhà để tránh việc tiếp tục bị đánh đập.
Sau đó, ông nói dối tôi rằng ông muốn học Pháp Luân Đại Pháp để trị bệnh và bảo tôi hãy về nhà. Tuy nhiên, ông đã không thay đổi hành vi hay thái độ của mình đối với Đại Pháp. Năm 2003, ông và chị gái tôi đã báo tôi cho cảnh sát, dẫn đến việc tôi và hai học viên khác bị bắt giữ. Chúng tôi bị đưa đến một trại tạm giam địa phương.
Năm lính canh nam thẩm vấn và cố ép tôi điểm chỉ. Tôi không hợp tác và thật kỳ diệu họ chẳng thể làm gì. Sau đó, họ cố chụp ảnh tôi, nhưng tôi nhắm mắt lại. Cuối cùng họ phải sử dụng một bức ảnh cũ của tôi ở nhà để ngụy tạo [bằng chứng] vụ việc của tôi.
Một lần khác, tôi bị ghi hình trong quá trình thẩm vấn cùng nhiều người xung quanh. Tôi đã hỏi xem [lần này] họ đang cố gắng thực hiện chiến dịch tuyên truyền gì. Tôi đã giải thích rằng câu chuyện về một phụ nữ lớn tuổi ở địa phương nhanh chóng trở thành nữ doanh nhân thành đạt sau khi từ bỏ tu luyện là chuyện bịa đặt. Thực tế, trưởng thôn đã sắp xếp để một số người đến thăm nhà kính của bà và chụp ảnh bà ở phía trước nhà. Một bài báo giả đã được xuất bản vào ngày hôm sau để đánh lừa công chúng. Người phụ nữ đó chưa từng từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã tuyệt thực hai lần trong lúc bị giam giữ và cố gắng kháng cáo vụ án của mình. Sau khi giam giữ tôi suốt một năm, cảnh sát đưa tôi đến một trại lao động cưỡng bức, nhưng tôi không đáp ứng yêu cầu về sức khỏe nên đã được thả ra.
Vụ bắt giữ thứ hai
Để đạt được chỉ tiêu của trại lao động cưỡng bức, ngày 11 tháng 3 năm 2009, một số cảnh sát và nhân viên Phòng 610 địa phương đã đột nhập vào nhà và bắt giữ tôi. Tôi chống cự và hô lên: “Cảnh sát bắt người tốt!”
Bên trong xe cảnh sát, giám đốc Phòng 610 bắt đầu đánh vào mặt và đầu tôi. Tôi liên tục hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Cảnh sát bắt người tốt!” khi ông ta đánh mình, đột nhiên ông ta kêu lên đau đớn và rụt tay về.
Tôi bị đưa đến một trại tạm giam địa phương và lập tức tuyệt thực để phản đối việc bị bắt giữ.
Cảnh sát đã cố gắng chuyển tôi đến một trại lao động cưỡng bức nhưng không thành công vì tình trạng đường cao tốc bị phong tỏa do mặt đường đóng băng. Sau đó, họ cố gắng đưa tôi trở lại trại tạm giam, nhưng tôi đã bị từ chối tiếp nhận. Sau đó, tôi được thả.
Vụ bắt giữ thứ ba
Năm 2010, tôi đã bị bắt lần thứ ba vì giảng chân tướng cho cảnh sát về cuộc đàn áp. Tôi bị đưa đến một trại tạm giam và đã tiến hành tuyệt thực. Vào ngày tuyệt thực thứ sáu, cảnh sát đưa tôi đến một trại lao động cưỡng bức.
Họ nói rằng nếu tôi hợp tác với họ trong khi kiểm tra sức khỏe và nói rằng tôi đang ở tình trạng xấu, thì tôi có thể tránh phải tới trại lao động cưỡng bức. Tôi từ chối và kiên định tín tâm vào Sư phụ. Tôi chỉ làm theo những gì Sư phụ an bài cho mình.
Khi chúng tôi đến trại, tôi mở cửa sổ xe và hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Trả lại thanh danh cho Sư phụ chúng tôi!” Một lính canh cố ngăn tôi lại, nhưng tôi quay sang anh ta và từ bi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Anh ta quay đi và nói: “Bà cứ hô tiếp đi!”
Tôi tiếp tục hô ngay cả khi bị đưa lên lầu để khám sức khoẻ. Chồng tôi xuất hiện và cũng cố ngăn cản tôi, nhưng tôi lờ ông đi. Sau khi kiểm tra, tôi được phép về nhà. Cảnh sát hộ tống tôi về nhà nói rằng họ ngưỡng mộ sự can đảm của tôi.
Vụ bắt giữ thứ tư
Năm 2013, tôi và một số học viên bị bắt sau khi có người tố cáo chúng tôi nói chuyện với mọi người về cuộc đàn áp. Tôi từ chối cho biết tên của mình và bị đưa đến một trại tạm giam trong 15 ngày, nhưng sau ngày tuyệt thực thứ năm thì tôi được thả ra.
Chồng tôi không cho tôi vào nhà, đồng thời hất nước và bụi bẩn lên người tôi. Ông cũng nói ông muốn ly hôn với tôi. Một người hàng xóm đến bảo vệ tôi, và tôi được vào nhà, nhưng ông lại dội cả một chậu nước vào người tôi khi người hàng xóm rời đi.
Năm ngày sau, tôi trở về nhà để dọn dẹp sàn nhà. Chồng tôi lại dội một chậu nước khác vào người tôi, và tôi lại lau lại sàn nhà. Ông cứ đổ nước và tôi lại lau dọn như vậy cho đến tận nửa đêm.
Vào ngày hôm sau, ông tiếp tục la mắng tôi, nhưng tôi không nói gì cả. Ông nói: “Sư phụ bà không cho bà nói lời nào, đúng không?” Tôi đáp lại trong tâm: “Sư phụ muốn tôi phải nhẫn.” Khi tôi xuất niệm đó, ông lập tức ngừng la mắng và thậm chí còn đi siêu thị để mua giúp tôi hàng tạp hóa.
Khi tôi đã tu luyện đến một tầng thứ nhất định và đồng hóa với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ, thái độ của chồng tôi đối với Đại Pháp cũng thay đổi hoàn toàn.
Bây giờ ông ấy ủng hộ tôi tham gia giảng thanh chân tướng và đã đọc sách Đại Pháp mặc dù vẫn chưa trở thành một học viên. Ông cũng đệ đơn lên Viện Kiểm sát Tối cao để kiện cựu độc tài Giang Trạch Dân, người đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/20/356903.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/20/168812.html
Đăng ngày 21-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.