Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 5-2-2018] Tác giả của bài chia sẻ này là một phụ nữ 66 tuổi ở vùng nông thôn Trung Quốc. 27 năm trước bà bị bệnh tim nặng và mắc các vấn đề khác về sức khoẻ như loét tá tràng, viêm thận cùng các vấn đề về dạ dày. Bệnh tật của bà là hậu quả của nỗi oán giận và phẫn uất tích tụ lâu dài đối với gia đình nhà chồng vì đối xử bất công với bà. Sức khoẻ của bà ngày càng xấu đến mức bà đã hoàn toàn nằm liệt giường và chờ đợi cái chết.
Không ai có thể tưởng tượng được rằng một người từ ngưỡng cửa cái chết như bà lại có thể khỏe mạnh trở lại và trở thành trụ cột của gia đình. Dưới đây là câu chuyện của bà.
Mắc bệnh tim vì mang tâm oán giận
Tôi kết hôn với người chồng hiện tại của mình khi đã 39 tuổi. Gia đình ông rất nghèo, và không lâu sau khi chúng tôi kết hôn, gia đình mẹ chồng tôi đã cho chúng tôi dọn ra ngoài ở. Chúng tôi được cho 130kg lúa mì và một ngôi nhà bốn phòng tồi tàn. Nhà chúng tôi có giá 3.500 nhân dân tệ và chúng tôi phải trang trải khoản nợ là 11.000 nhân dân tệ.
Đó là một gánh nặng vô cùng lớn đối với một gia đình nông thôn nghèo như chúng tôi vào thời đó. Tôi thường khóc một mình, rất căm giận và phẫn uất gia đình mẹ chồng.
Tôi đã bị mắc bệnh tim nặng và nhiều lần ngất đi trên phố. Hàng xóm xung quanh thường kêu chồng tôi: “Vợ ông không xong rồi, [bà ấy] sắp chết rồi!”
Chúng tôi đã bán hết các đồ đạc trong nhà mà mình có và vay mượn thêm tiền để điều trị. Các bác sĩ nói rằng nếu tôi không nghỉ ngơi, tình trạng sức khỏe của tôi sẽ tồi tệ hơn.
Gia đình mẹ chồng tôi đã không thông cảm lại còn thường gây ra rắc rối cho chúng tôi. Tôi đã từng nghĩ đến việc kết liễu cuộc đời mình khi mọi thứ trở nên không thể chịu đựng nổi. Nhưng tôi đã không làm điều đó vì ba con của mình, một đứa ba tuổi, một đứa 4 tuổi, còn đứa lớn cũng chỉ mới 13 tuổi.
Tình trạng của tôi ngày càng tệ hơn cho đến khi tôi không thể tự chăm sóc bản thân mình và phải nằm liệt giường cả ngày.
Sức khoẻ được hồi phục chỉ sau ba ngày
Ngày 24 tháng 2 năm 1999 là ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Ngày hôm đó, một học viên Đại Pháp đã đến nhà tôi và khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà chia sẻ với tôi về môn tu luyện dạy mọi người đề cao cả tâm lẫn thân qua việc chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Lúc đầu tôi không tuyệt đối tin nhưng vẫn quyết định thử vì lợi ích của gia đình và con cái.
Tối hôm đó, tôi đã tới nhà của người học viên kia để học các bài công pháp của Đại Pháp. Chồng tôi phải giúp tôi ngồi dậy. Ngay khi chúng tôi ra khỏi nhà, một dòng điện ấm áp chạy xuyên suốt toàn thân tôi – đó là một cảm giác rất tuyệt vời. Tôi nói với chồng rằng tôi cảm thấy đủ khỏe để tự đi.
Mọi người đang luyện bài công pháp thứ hai khi tôi đến đó, vì vậy tôi chỉ tập theo họ. Khi cảm thấy quá sức tôi ngồi xuống xem những người khác luyện và cố gắng học các động tác.
Tối hôm đó, tôi cảm thấy rất khỏe và bắt đầu đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân ngay khi trở về nhà. Tôi đọc nó cả ngày lẫn đêm, và đã mất bốn đến năm ngày để đọc hết cuốn sách vì trước đó tôi ít được học hành.
Vào ngày thứ ba, một học viên khác nói với tôi rằng có một cuộc gặp mặt giữa các học viên ở một ngôi làng gần đó để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Tôi thức dậy vào khoảng 5 giờ sáng. Chồng tôi đang nấu ăn cho bọn trẻ và anh bảo con gái để mắt đến tôi.
Đột nhiên, tôi xuất hiện các triệu chứng của một cơn đau tim. Con gái tôi rất sợ hãi và bảo tôi uống thuốc. Tôi không nói được gì, nhưng trong tâm tôi biết Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho mình.
Tôi ra hiệu cho con gái rằng tôi sẽ không dùng bất cứ loại thuốc nào. Ngay sau đó, tay tôi đổ mồ hôi, đồng thời toàn thân tôi cảm thấy ấm áp, tất cả các triệu chứng đều biến mất. Con gái tôi vui mừng thốt lên: “Bố ơi! Mẹ khỏe lại rồi!”
Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và bảo con gái mang nước cho tôi rửa mặt, gội đầu và rửa tay. Tôi đã không thể làm những việc như vậy suốt một thời gian dài. Sau đó, tôi bảo con gái đưa tôi đến nơi các học viên học Pháp và chia sẻ. Tôi không hề cảm thấy lạnh mặc dù tôi mặc ít hơn bình thường.
Ngay sau khi tham gia cùng những người khác trong nhóm, tôi cảm thấy một dòng năng lượng rất lớn chuyển động trong thân thể mình, và tôi bắt đầu lắc lư. Một số học viên bắt đầu lo lắng cho tôi, sợ rằng tôi có thể bị đau tim, nhưng không lâu sau tôi đã dừng lại.
Khi trở về nhà, tôi cảm thấy mình như được tái sinh, giống như một người khỏe mạnh.
Tất cả bệnh tật biến mất sau 20 ngày
Vào ngày thứ 20 sau khi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi được mời chia sẻ trải nghiệm của mình với các học viên khác trong thành phố. Tôi đã rất vui mừng vì có cơ hội này. Vì gia đình tôi lúc đó còn khá nghèo, nên tôi đã mượn 20 nhân dân tệ để mua vé xe buýt và đi bộ trên đoạn đường còn lại tới địa điểm gặp mặt. Thật ngạc nhiên là tôi có thể đi bộ rất lâu mà không cảm thấy mệt mỏi.
Chúng tôi đọc các sách Đại Pháp, luyện công và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Trong khi học Pháp, tôi bắt đầu cảm thấy đau vùng bụng dưới. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi không cảm thấy đau khi đến lượt mình đọc để tôi có thể tập trung vào việc học Pháp. Thật vậy, khi đến lượt tôi đọc Pháp, cơn đau đã biến mất; và nó trở lại khi tôi đọc xong. Tôi biết rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho mình để tất cả các bệnh cũ của tôi được tiêu trừ.
Kể từ ngày đó, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi tất cả bệnh tật cũ của mình. Không có từ ngữ nào để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của tôi đối với Sư phụ.
Sư phụ đã giúp tôi vượt qua các khảo nghiệm
Năm 2008, tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp vì nói chuyện với mọi người về Đại Pháp, về việc tôi đã được hưởng lợi ích từ môn tu luyện như thế nào, và về cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Tất cả các sách Đại Pháp và tài liệu của tôi đều bị công an tịch thu, họ cũng đã lấy 10.000 nhân dân tệ tiền mặt từ gia đình tôi.
Vì sợ hãi, chồng tôi cấm tôi ra ngoài hay liên lạc với bất kỳ học viên nào.
Tôi cảm thấy rất đau khổ khi không thể học Pháp và thường rơi nước mắt. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ.
Một ngày, tôi đột nhiên thấy các triệu chứng của cơn đau tim trước đây. Tôi bắt đầu lắc lư và khó nói chuyện. Mắt tôi trợn lên. Chồng và con trai tôi rất sợ hãi.
Trong tâm tôi biết Sư phụ đang giúp mình. Tôi bảo con trai tôi gọi em dâu và cháu gái tôi, cả hai đều là học viên. Khi họ đến nơi, tôi bảo cháu gái niệm Luận Ngữ. Cháu không thể niệm toàn bộ Luận Ngữ, nên tôi đã giúp cháu. Khi chúng tôi đọc xong, tôi đã trở lại bình thường.
Cháu gái tôi chạy vội về nhà và mang cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Giữ cuốn sách trong tay, tôi bắt đầu khóc to. Em dâu nói với chồng tôi: “Anh đã chứng khiến những điều vừa xảy ra rồi đó. Anh không thể ngăn cấm vợ anh học Pháp. Chị ấy nợ Sư phụ ơn cứu mạng!“
Tôi cũng nhắc chồng về việc mình đã thay đổi nhiều như thế nào, từ một người hoàn toàn phụ thuộc vào ông tôi đã trở thành một người có thể làm việc nhiều hơn cả ông, từ việc nhà cho đến việc đồng áng. Lắng nghe tất cả những điều này, chồng tôi dần thay đổi thái độ. Ông cũng đã giúp thay đổi thái độ của con rể tôi, là người cũng cố gắng ngăn tôi tu luyện Đại Pháp vì sợ hủy hoại tương lai của con trai mình.
Tôi đã kiên định nói với con rể rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Nếu cậu ấy lo lắng điều đó ảnh hưởng đến con trai mình, tôi có thể tuyên bố cắt đứt quan hệ thân thích với gia đình cậu. Chồng tôi nói với cậu ấy rằng: “Bố còn không thể ngăn nổi mẹ chứ nói gì đến con. Đừng lo lắng quá.”
Một khảo nghiệm tâm tính khác
Tôi từng bị ngã xe đạp điện ở một ngã rẽ nguy hiểm. Chiếc xe bị đổ và đè lên chân tôi. Lúc đó, tôi đã không giữ vững chính niệm mạnh mẽ của một học viên Đại Pháp, nên chân tôi bị sưng tấy trầm trọng. Tôi không thể ra ngoài trong hơn hai tháng, và không dám đi bộ. Tôi chỉ có thể di chuyển một vài bước trong nhà nhờ một chiếc ghế đẩu.
Một ngày nọ, tôi dường như nghe thấy giọng nói của Sư phụ: “Con vẫn không thể buông bỏ chấp trước của mình sao?” Tôi đã ngộ ra từ điểm hóa đó và bỏ chiếc ghế đi. Tôi tự nhủ rằng: “Mình ổn mà. Mình không cần chiếc ghế đó.” Tôi bắt đầu tự đi bộ và chỗ sưng lên cũng biến mất ngay sau đó.
Tôi đã thay đổi từ một người bệnh nằm liệt giường trở thành một trụ cột vững chắc của gia đình. Tôi rất biết ơn Sư phụ và cảm thấy buồn khi làm Sư phụ thất vọng, tôi đã không tinh tấn, không đặt tâm vào tu luyện do các chủng loại can nhiễu khác nhau xung quanh mình tác động.
Có một câu thơ trong bài thơ của Sư phụ thường xuất hiện trong đầu tôi để nhắc nhở tôi phải tu luyện tinh tấn hơn:
“Nhân tâm phàm trọng nan quá dương”
(Tâm tự minh, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
“Tâm của người phàm nặng nề, khó mà vượt nổi đại dương”
Con xin cảm tạ Sư tôn vì đã từ bi bảo hộ và cứu độ con.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/5/360403.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/20/168810.html
Đăng ngày 21-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.