Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-2-2018] Bà Đường Khai Cúc, ngoài 50 tuổi, là một học viên Pháp Luân Công ở khu Hạc Thành, thành phố Hoài Hoá. Tháng 4 năm 2014, bà Đường bị bắt vì cố gắng tìm cách giải cứu các học viên Pháp Luân Công khác.
Bà bị kết án ba năm rưỡi tù tại Nhà tù nữ tỉnh Hồ Nam. Dưới đây là phần tường thuật của bà Đường về việc bà bị bắt giữ và bỏ tù.
Tóc bạc trắng trong vài tháng
Ngày 8 tháng 4 năm 2014, tôi và ba học viên Pháp Luân Công khác đến Phòng cảnh sát quận Hạc Thành để thăm và mang quần áo cùng đồ dùng cá nhân cho bà Đỗ Chi Ái.
Một vài cảnh sát nói rằng họ muốn thảo luận một số việc với chúng tôi, vì vậy chúng tôi đã lên một chiếc xe cảnh sát và nghĩ rằng chúng tôi đang đến văn phòng của họ. Thay vào đó, họ đưa chúng tôi đến bệnh viện để khám sức khoẻ. Ngay khi nhận ra mình bị lừa, chúng tôi đã gọi điện để thông báo cho gia đình. Chúng tôi bị lôi vào xe cảnh sát và bị đưa đến trại tạm giam Hoài Hoá.
Tôi bị các tù nhân khác trong trại tạm giam đánh đập tàn nhẫn khiến bị thương nặng và không thể đi lại được. Bốn tù nhân nữ đã đập vỡ một cái xô đầy nước lên đầu tôi khiến tôi bất tỉnh.
Tôi bị ho gần một năm sau đó và thường khạc ra đờm lẫn máu đông. Khi tôi cảm thấy yếu, buồn nôn hoặc không thể ăn, cảnh sát lệnh cho các tù nhân đưa tôi đến bệnh viện để bức thực. Tôi cố gắng giải thích cho họ, nhưng họ không nghe. Mũi của tôi bị nhiễm trùng do chèn ống dẫn thức ăn trong nhiều tháng.
Gia đình không được phép vào thăm tôi, và tôi bị cấm gọi cho họ. Trong một vài tháng, tóc tôi bị bạc trắng do những lần tra tấn cả thể xác và tinh thần. Tôi bị giam giữ trái mong muốn tại trại tạm giam đó suốt 15 tháng trước khi bị chuyển tới Nhà tù nữ Hồ Nam.
Bị ép “chuyển hoá” trong tù
Tháng 11 năm 2016, tôi bị chuyển tới một phòng giam khác. Sáu hay bảy tù nhân luân phiên nhau để canh tôi đứng. Tôi không được phép nói chuyện hay nhúc nhích. Nếu tôi khẽ động một chút, tất cả họ sẽ bắt đầu đánh và đá tôi cho đến khi tôi ngã xuống. Họ đè lên đầu tôi khiến tôi rất khó thở. Sau đó có một người cầm tay tôi và viết giấy cam đoan sau đó ký tên của tôi. Rồi nói rằng tôi đã “chuyển hoá”.
Khoảng hai đến ba tháng trước khi án tù của tôi kết thúc, các lính canh một lần nữa đã cố bắt tôi từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Họ xúi giục các tù nhân khác đánh tôi. Họ túm tóc và đập đầu tôi vào tường. Khi tôi ngất đi, họ chỉ đơn giản đổ nước lạnh lên người tôi. Cả người tôị bị bầm tím [vì đánh đập].
Họ đâm tôi bằng những cây kim và không cho tôi ngủ hay tắm rửa. Họ cũng không cho phép tôi sử dụng nhà vệ sinh. Khi tôi không thể nhịn được nữa, họ để tôi đi ra quần. Sau đó họ đổ nước tẩy mạnh vào tôi. Khi quần áo của tôi khô, họ lại đổ nước tẩy lên người tôi lần nữa. Tôi không được phép tắm rửa hay thay đồ khiến người tôi rất dơ bẩn.
Một hôm, tôi được bảo rằng, nếu tôi chép lại bản tuyên bố chuyển hoá mà họ đã viết, tôi có thể được sử dụng nhà vệ sinh và tất cả hình phạt thể xác sẽ dừng lại. Khi tôi từ chối, một vài tù nhân nhảy lên người tôi và bắt đầu đánh tôi. Đầu của tôi bị đập xuống sàn nhà và tôi ngất đi. Ngày hôm sau, đầu tôi rất đau và tôi không thể nghe rõ. Tôi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ hỏi tôi bị thương như thế nào và tôi bắt đầu trả lời thành thật. Cảnh sát đã ngắt lời tôi và đe doạ rằng sẽ kéo dài bản án nếu tôi nói thêm.
Mỗi ngày tôi đều phải chứng kiến những lời vu khống và công kích Pháp Luân Đại Pháp. Họ thậm chí còn đặt ảnh của Sư phụ của Pháp Luân Công vào trong quần tôi. Cuối cùng, khi ở trong tình trạng tinh thần suy sụp, tôi đã theo yêu cầu của họ và đồng ý từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Đó là nỗi buồn lớn nhất đối với tôi.
Các bài viết liên quan:
Bốn phụ nữ bị xét xử vì đòi trả tự do cho những học viên khác
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/23/-362128.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/4/168940.html
Đăng ngày 15-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.