Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-1-2018] Tôi năm nay 61 tuổi. Mọi người trong làng đều ấn tượng với sự khỏe mạnh và tinh thần luôn phấn chấn của tôi. Trong khi những người khác ở tuổi tôi đều đã chậm chạp và nghỉ ngơi tuổi già, thì tôi vẫn có thể làm việc đồng áng. Bí mật để tôi có một thân thể luôn tràn đầy sức sống và sự trẻ trung chính là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong hơn 20 năm qua.

Đời tôi từng nếm trải mọi đau khổ, và có thời gian tôi còn bị nằm liệt giường hơn ba tháng. Đó là thời điểm ngay trước khi tôi có bước ngoặt tuyệt vời của cuộc đời, khi tôi gặp được Pháp Luân Công.

Cuộc sống khốn khổ ngay từ khi còn thơ

Mẹ bảo tôi rằng, khi còn nhỏ, tôi bị mắc một tình huống kỳ lạ khiến tôi bị ngừng thở đột ngột.

Lần đầu tiên xảy ra tình huống này, mẹ nghĩ rằng tôi đã chết. Bà đã chuẩn bị chôn cất tấm thân nhỏ bé của tôi, nhưng ngay khi chuẩn bị chôn tôi, thì bà phát hiện thấy tôi vẫn còn thở. Mẹ nói rằng điều này xảy ra với tôi tổng cộng hơn 20 lần – mỗi lúc như thế tôi như thể vừa chết đi sống lại.

Khi tôi được một tuổi, tôi đã bị ốm và sốt cao. Mẹ vội đưa tôi đi gặp bác sỹ. Chín đứa trẻ khác trong làng cũng bị ốm giống tôi, nhưng chỉ riêng tôi phục hồi được, còn những đứa trẻ khác đều không qua khỏi.

Lên năm tuổi tôi bị ho gà. Mặc dù mẹ đưa tôi đến gặp bác sỹ, nhưng dường như tôi không hoàn toàn hồi phục. Sau đó, tôi ho liên tục và bác sỹ chẩn đoán tôi bị mắc bệnh suyễn.

Bởi chứng hen suyễn nên hễ ai đó xung quanh tôi bị ốm hay cảm cúm là tôi liền bị lây, và tôi liên tục phải uống và tiêm thuốc. Mẹ cho tôi uống đủ loại thuốc Trung y hoặc phương thuốc dân gian mà bà biết và đưa tôi đến khám hết bác sỹ này đến bác sỹ khác, nhưng vẫn không giúp ích gì cho tôi.

Thay vì là một thiếu niên náo nhiệt, tôi lại luôn ốm yếu. Ngay cả trong những ngày hè nóng nực nhất, tôi cũng phải mặc quần áo ấm. Thu nhập ít ỏi của bố mẹ đều phải dành để trang trải điều trị bệnh tật cho tôi. Ở tuổi thành niên, tôi cũng không thể làm được việc gì nặng nhọc. Tôi luôn bị ốm, suy sụp và cảm thấy bản thân mình kém cỏi.

Bệnh tật của tôi khiến gia đình kiệt quệ và khốn khó

Tôi trưởng thành và lập gia đình, nhưng bệnh tật vẫn đeo bám tôi. Tôi cảm thấy đau lòng bởi vì tôi mà chồng tôi phải chịu nhiều cực khổ. Tôi uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, vậy mà cũng chẳng có tiến triển gì. Tác dụng phụ của thuốc còn khiến tôi run rẩy và cảm thấy buồn nôn. Tôi nôn mửa nhiều đến nỗi dạ dày cũng gặp vấn đề. Tôi tới Thẩm Dương và phẫu thuật để làm thuyên giảm chứng hen suyễn, nhưng cũng không hiệu quả.

Tôi đau khổ và trở nên nổi tiếng trong làng vì ai cũng biết tôi là một người bệnh mãn tính. Vào mùa hè, tôi bị khó thở. Tôi không dám đi ra ngoài trời trong mùa đông, mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng vẫn thường bị cảm lạnh và sốt. Chứng hen suyễn khiến tôi không ngừng ho.

Vì tôi bệnh tật nên chồng không thể đi làm xa để kiếm sống, thay vào đó, anh phải ở nhà cấy hái trồng trọt, vì vậy, hai vợ chồng có thu nhập ít ỏi. Tôi thường đi khám bác sỹ trong vùng để tiêm và lấy thuốc men. Tôi luôn nợ bác sĩ tiền, và chỉ có thể trả tiền cho bác sỹ sau khi chúng tôi thu hoạch mùa màng vào mùa thu. Gia đình tôi là hộ nghèo túng nhất trong làng.

Tôi đã khóc rất nhiều và tự hỏi tại sao cuộc sống của tôi lại nghiệt ngã như vậy! Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc tự sát. Nhưng hai đứa con tôi còn quá nhỏ và chúng cần có mẹ, dù chỉ là một người mẹ ốm yếu.

Lần đầu tiên trong đời biết thế nào là một người khỏe mạnh

Năm 1996, tôi cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa, dù lúc đó tôi mới có 39 tuổi. Tôi đã nằm liệt giường và yếu đến mức chồng phải bón đồ ăn cho tôi. Bác sỹ đã tăng liều thuốc cho tôi, nhưng tình trạng của tôi ngày một tệ hơn. Mẹ chồng tôi lo lắng đến phát ốm. Chồng tôi và bọn trẻ đều khóc lóc. Họ hàng đến thăm tôi, nghĩ rằng đến để nhìn tôi lần cuối. Dường như tôi có thể lìa đời bất cứ lúc nào.

Tình trạng này của tôi kéo dài hơn ba tháng. Trong khoảng 100 ngày đó, tính mệnh của tôi ngàn cân treo sợi tóc. May mắn thay lúc đó, vào tháng 4 năm 1997, tôi đã gặp được Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu bước vào tu luyện.

Đêm thứ ba sau khi tôi luyện công, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Chiếc bụng trướng phồng của tôi đã xẹp xuống. Tôi đã có thể đứng dậy và đi lại!

Trong vòng hai tuần, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân trải nghiệm một điều gì đó mà trước nay tôi chưa từng trải qua – tôi cảm thấy rất khỏe mạnh và có thể tự chăm sóc bản thân! Tôi ra khỏi giường và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Hai mươi ngày sau, tôi đã có thể giúp chồng việc đồng áng. Chồng tôi quá đỗi hạnh phúc, đến mức hễ gặp ai là anh liền nói: “Pháp Luân Công thật thần kỳ! Đã cứu sống vợ tôi từ cõi chết. Giờ đây cô ấy đã khỏe mạnh và đầy sức sống.”

Câu chuyện của tôi truyền cảm hứng cho dân làng

Dân làng ai nấy đều biết rằng tôi từng bị bệnh kinh niên và sắp chết, và mọi người đều chứng kiến câu chuyện thần kỳ của tôi – rằng Pháp Luân Công đã cứu mạng tôi ra sao, và biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Cảm động trước câu chuyện của tôi, nhiều người trong số họ đã bước vào tu luyện Pháp Luân Công. Nhà tôi trở thành một điểm luyện công. Từ đó trở đi, ngày ngày tôi sống trong hạnh phúc, cuộc sống tràn ngập ánh dương!

Chúng tôi sống miền Bắc Trung Quốc, ở đó mùa đông rất lạnh giá. Kể từ khi tu luyện Đại Pháp, tôi khỏi bệnh suyễn kinh niên đã đeo bám tôi hàng thập kỷ và cũng không còn bị cảm lạnh nữa. Giờ đây tôi rất khỏe mạnh và giúp chồng làm việc đồng áng và chăn nuôi lợn. Thu nhập của chúng tôi cũng tăng lên và thậm chí chúng tôi còn xây được một ngôi nhà mới. Hiện tại, thay vì phải ở nhà để chăm sóc cho tôi, chồng tôi có thể đi làm xa để kiếm thêm tiền. Tôi ở nhà chăn nuôi trồng trọt. Chúng tôi từ một gia đình nghèo nhất trong làng đã trở thành một trong những hộ khá giả nhất.

Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi sức khỏe, ban cho tôi cuộc đời mới, và một cuộc sống hạnh phúc. Không lời nào có thể biểu đạt lòng cảm ân của tôi với Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/27/360110.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/2/167801.html

Đăng ngày 10-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share