Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-12-2017] Cách đây khoảng 5 hay 6 năm khi chồng tôi bị tiểu đường và phải nhập viện, tôi đã khuyên anh ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, nhưng anh không nghe. Trong phòng của anh có năm bệnh nhân và tất cả đều bị bệnh rất nặng. Kế bên giường bệnh của chồng tôi là một người đàn ông lớn tuổi hơn và trông khá hốc hác vì không ăn uống được. Ngoài việc hàng đêm hay gây ra những tiếng động khó chịu, ông còn liên tục khạc nhổ vào khăn giấy và ném thành cả đống trên sàn nhà.
Ông có một con trai và hai con gái và họ thay phiên nhau vào chăm sóc ông. Ngày đầu chúng tôi ở bệnh viện thì đến lượt cậu con trai vào chăm sóc ông ấy. Giữa đêm ông gọi con trai vài lần nhưng cậu ấy không phản ứng gì.
Tôi hỏi ông ấy, “Tôi có thể giúp gì cho ông? Con trai ông đang mệt, cứ để cậu ấy ngủ.”
Người đàn ông ấy trả lời thều thào rằng mình muốn trở người. Tôi đã giúp ông xoay người lại, dọn sạch mớ khăn giấy bẩn trên sàn và để khăn mới gần tầm với của ông. Ông gần như không thể nói nên lời nhưng vẫn cảm ơn tôi.
Ngày hôm sau đến lượt con gái lớn của ông vào chăm ông. Cô hỏi bác sĩ: “Bác sĩ từ bệnh viện Cát Lâm bảo rằng bố tôi chỉ nên sử dụng các loại thuốc này trong một tuần để hạn chế các tác dụng phụ. Liệu bác sĩ có thể ngừng tiêm tĩnh mạch (IV) một vài hôm được không ạ?”
Bác sỹ đặt ống nghe để kiểm tra phổi và nhịp tim của ông bố và bảo, “Không thể được đâu. Phổi của ông ấy có rất nhiều bọt khí và nhịp tim thì rất yếu. Chúng tôi không dám ngừng tiêm tĩnh mạch. Nhưng nếu chị nhất định muốn thế, thì chị phải viết đơn yêu cầu và tự chịu mọi rủi ro có thể xảy ra.“
Cô chị lớn đã gọi cho em gái để hỏi ý kiến về việc dùng thuốc, nhưng em gái cô đã để cô toàn quyền quyết định. Cô khá bối rối về việc phải tự mình quyết định và đã đồng ý để bác sĩ tiếp tục điều trị như cũ.
Cô ấy nói với tôi rằng bố cô bị ung thư giai đoạn cuối và ông chỉ còn có thể sống khoảng hai tháng nữa thôi. Ông cụ rất đau đớn nên thường khá cộc cằn với con cái. Các con ông cũng khó chịu với ông và không biết phải làm gì để ông được vừa lòng cả.
Chứng kiến hoàn cảnh đáng thương của họ, tôi bảo với cô chị cả, “Tôi có một cách để cứu bố cô. Pháp Luân Đại Pháp có khả năng kì diệu trong việc chữa lành bệnh. Nếu bố cô đồng ý thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó; và chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’’ thì điều kì diệu có thể xảy ra.
Cô con gái đáp, “Nhưng hãy nhìn bố tôi xem. Ông ấy sẽ chẳng nghe ai nói cả đâu.”
“Nếu tôi nói điều này với bố cô. Ông ấy sẽ nghe,” Tôi đáp.
“Tại sao cô phải làm điều này?”
“Bởi vì tôi thật lòng muốn giúp ông ấy.”
“Vâng, vậy xin cứ thử. Chúc cô may mắn,” Cô đáp.
Tôi nhìn ông và hỏi thăm một cách chân thành, “Chào ông, ông năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Ông bảo mình đã 61 tuổi. Tôi hỏi nơi ông làm việc và ông cũng đáp lại. Rồi tôi nói, “Cuộc sống của ông thật khổ quá. Tôi có một cách để giúp. Ông có tin tôi không?”
Ông trả lời với vẻ bực dọc, “Tôi hết hi vọng rồi. Còn cách nào mà cứu được nữa chứ?”
“Hãy tin vào sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp, tin vào vẻ đẹp của giá trị Chân – Thiện – Nhẫn, hãy thoái Đảng cùng các tổ chức liên đới của nó và hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo.’ Tuy nhiên ông càng tin vào sự tốt lành của Đại Pháp bao nhiêu thì ông sẽ càng nhanh hồi phục bấy nhiêu.”
Ông nhìn tôi mỉm cười và nói, “Cô là một người tốt và tôi tin cô. Xin hãy giúp tôi thoái Đảng. Nói rồi, ông lập tức nhắm mắt và bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Lúc đó là vào khoảng một giờ chiều.
Vào 8 giờ sáng hôm sau, bác sĩ đặt ống nghe kiểm tra phổi ông ấy và thốt lên, “Điều gì đã diễn ra vậy? Ông làm sao mà khỏi bệnh được thế này? Để tôi kiểm tra nhịp tim của ông xem nào… Nhịp đập cũng ổn. Điều gì đã diễn ra? Điều gì đã diễn ra? Thôi được rồi. Vì ông đã khỏe hơn nên ông có thể ra khỏi giường sau khi tiêm đợt thuốc này xong.”
Bác sĩ nhanh chóng rời đi. Người đàn ông ấy nhìn tôi và bảo, “Tôi đã làm theo điều cô bảo. Khi tôi niệm những chữ ấy, cơn đau ở cổ họng lẫn cảm giác khó chịu cũng biến mất.”
Là một Phật tử, con gái út của ông reo lên, “Đây thực sự là một điều kì diệu. Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt. Sư phụ Đại Pháp thật là từ bi. Bố, hãy mau niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Sư phụ Lý hảo”
Sau nhiều năm phải chịu đau đớn, ông ấy giờ đây lại cảm thấy cơ thể mình như chưa từng phải trải qua đau đớn chút nào. Mọi người trong phòng bệnh đều chứng kiến sự kì diệu ấy. Chồng tôi liền nhắm mắt và bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Anh ấy nói, “Chiều nay chúng ta ra viện thôi.”
Những bệnh nhân khác trong phòng cũng nói, “Chiều nay chúng ta hãy ra viện thôi.”
Và tất cả bọn họ đã xuất viện vào ngày hôm đó. Họ cũng đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới.
Xin thay mặt những người đã nhận được phúc báo của Đại Pháp, con xin đa tạ ơn cứu độ từ bi của Sư phụ.
Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/26/358308.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/16/167611.html
Đăng ngày 18-2-2018; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.