Bài viết của Tân Sinh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-1-2018] Khi tôi 29 tuổi, tôi bị liệt và không thể nói chuyện. Do vậy tôi đã trở nên vô cảm với mọi thứ xung quanh.
Sau đó vài năm, tôi bị bệnh dạ dày khiến tôi phải phẫu thuật ba lần, nhưng vết mổ bị hở, nhiễm trùng và không lành được.
Chúng tôi phải bán đi căn nhà của mình để chi trả các khoảng chi phí y tế. Thậm chí chúng tôi cũng không đủ khả năng để lo cho hai con được đi học. Gia đình chúng tôi sống dựa vào thu nhập ít ỏi từ việc bán rau của vợ tôi.
Mỗi ngày trôi qua tôi càng trở nên tuyệt vọng. Tôi không biết khi nào cuộc đời mình sẽ chấm dứt.
Tháng 10 năm 1998 khi tôi đã 43 tuổi, tôi đã nhận được một món quà vô giá mà không bao giờ có thể tưởng tượng được – đó là cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp).
Lúc đó, vợ tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được một thời gian. Bà ấy bị chấn động bởi các nguyên lý thâm sâu được đề cập trong sách cũng như những chuyển biến đáng kể về mặt sức khỏe của các học viên. Do đó, vợ tôi đã khuyến khích tôi thử tập Pháp Luân Công.
Khi vợ tôi đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân, tôi đã cảm thấy rất phấn chấn. Tôi ngồi trên giường và lướt qua các trang sách. Cuốn sách lôi cuốn tôi đến mức tôi không thể ngưng đọc được. Từ đầu đến cuối, tôi đã đọc cuốn sách tổng cộng năm lần.
Tôi đọc sách say sưa đến mức không nhận ra rằng các vết thương đã khiến tôi khó chịu trong nhiều năm qua nay đã lành lặn, và những cảm giác đau đớn cũng không còn. Sau rất nhiều năm, cuối cùng tôi cũng tìm được niềm hy vọng cho cuộc đời mình.
Vợ tôi khuyến khích tôi học Pháp cùng với các học viên khác. Mặc dù vẫn chưa thể nói được, nhưng tôi vẫn đồng ý và nghĩ rằng đây là điều mình nên làm.
Có khoảng hơn 40 người trong nhóm học Pháp của chúng tôi. Sau khi mọi người ngồi xuống, từng người một sẽ thay phiên nhau đọc. Khi đến lượt mình, tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, xin giúp con. Con muốn học Pháp với mọi người.” Khi niệm đầu đó xuất ra, một dòng năng lượng mạnh mẽ và ấm áp đã chảy xuyên qua cơ thể tôi. Vào đúng lúc đó, tôi đã có thể nói được!
Tôi đọc Pháp mà nước mắt không ngừng tuôn rơi. Mọi người đều nhìn tôi với sự kinh ngạc. Tất cả chúng tôi đều rất vui mừng khi chứng kiến uy lực vô biên của Đại Pháp.
Khi tôi tiếp tục học Pháp luyện công và đề cao tâm tính dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, cơ thể tôi đã liên tục được tịnh hóa.
Trong suốt thời gian tiêu nghiệp, tôi chịu đau đớn khôn xiết. Nhưng lạ một điều là, mỗi khi tôi học Pháp cùng với các đồng tu khác vào buổi tối, thì mọi cơn đau đều biến mất. Nhưng sau khi tôi về nhà thì cơn đau lại tái phát. Sau hơn 20 ngày được tịnh hóa cơ thể như vậy, mọi thứ đã quay trở lại bình thường. Tôi cảm thấy toàn thân mình thật nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng.
Tôi làm công việc giao hàng để phụ giúp kinh tế gia đình. Mặc dù nhiều lúc công việc rất nặng nhọc nhưng tôi đều có thể hoàn thành được một cách dễ dàng và đúng giờ. Có lần, tôi chạy một chiếc xe ba bánh vận chuyển kính đến vùng nông thôn cách nhà khoảng 80 km, nhưng tôi không hề cảm thấy mệt chút nào. Một lần khác, tôi vận chuyển gần 60 bao cát và xi măng lên tầng 6 trong vòng một giờ.
Kinh ngạc bởi sự hồi phục của tôi, nhiều bạn bè và người thân của tôi cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/19/359719.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/25/167715.html
Đăng ngày 2-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.