Bài viết của một học viên Pháp Luân Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-11-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ 21 năm trước đây, khi tôi 35 tuổi.

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo vào giai đoạn của cuộc Cách mạng Văn hóa đang diễn ra ở Trung Quốc. Khi tôi còn là một đứa trẻ, việc thường xuyên bị đói là chuyện rất bình thường. Vào mùa đông, anh chị em tôi không bao giờ có được đôi giầy ấm, nên mẹ tôi thường làm cho chúng tôi những đôi giầy bằng vỏ ngô. Tôi đã bắt đầu phải làm các công việc nặng nhọc khi mới 13 tuổi

Do phải lao động nặng nhọc quá sức, tôi đã mắc nhiều các căn bệnh như dạ dày, viêm khớp, viêm túi mật và viêm sụn sườn. Cuối cùng tôi thậm chí còn không thể làm các việc vặt trong gia đình. Những đồng tiền ít ỏi mà gia đình tôi kiếm được đều được dùng để thanh toán các khoản chi phí y tế của tôi, nhưng sức khỏe của tôi cũng chẳng khá hơn. Cuộc sống của tôi đã trở nên rất khó khăn và bi đát.

Tháng 12 năm 1996, cuộc đời tôi đã chuyển sang trang mới. Tôi bắt đầu luyện tập Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã tìm thấy chân lý mà tôi đã không ngừng tìm kiếm trước đây. Trong sách, Sư phụ đã giảng về lịch sử nhân loại, hiện tại và tương lai. Mọi thắc mắc của tôi đã được giải đáp. Quyển sách đã thắp sáng cho cuộc đời tôi.

Trong khoảng 20 ngày sau khi tôi bắt đầu tập luyện các bài công pháp, mọi biểu hiện bệnh của tôi đã biến mất. Tôi đã có thể ăn uống được bình thường, trong khi trước đây tôi chỉ có thể ăn cháo đặc. Sức khỏe của tôi đã trở lại. Cuộc đời đôi đã trở nên tốt đẹp hơn bao giờ hết.

Khỏi bệnh thần kỳ

Mùa thu năm 2003, tôi phát hiện thấy một cục u nhỏ cỡ bằng móng tay trên lưng rất ngứa và đau. Chỉ trong vòng hai ngày, tôi trở nên rất mệt đến nỗi không thể làm gì. Đầu tiên cục u to lên và sau đó chuyển sang mầu đen và đỏ. Tôi không thể nằm, nghiêng người và thậm chí ngồi cũng rất khó khăn.

Tại thời điểm đó, tình hình tài chính của gia đình tôi rất tồi tệ bởi chính sách đàn áp Pháp Luân Công của chính phủ. Cảnh sát đã tống tiền gia đình tôi và thậm chí tịch thu cả tiền học của con trai tôi. Chồng tôi đã rất lo lắng và giận giữ. Anh ấy quyết định rời khỏi nhà và tìm một công việc tạm thời ở nơi khác. Sau khi chồng tôi đi, bố tôi đã đến nhà chăm sóc cho tôi.

Bố tôi đã bị xơ cứng động mạch trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù tại thời điểm đó, bố tôi đã ngoài 80 tuổi, nhưng ông vẫn có thể nấu ăn cho tôi và làm các công việc nhà.

Lúc đó mỗi bữa tôi chỉ có thể ăn một bát cháo đặc nhỏ và vô cùng mệt mỏi, tôi phải cố gắng đến ba lần mới có thể đặt bát cháo xuống. Tôi đã không thể tập được những bài động công và chỉ có thể ngồi luyện bài tĩnh công. Tôi đã đả tọa trong vòng một giờ, sau khi chợp mắt một lúc tôi lại tiếp tục ngồi đả tọa một giờ trước khi nghỉ ngơi một lúc.

Sau đó tôi bắt đầu bị sốt cao liên tục trong vòng hai tuần. Cục u trên lưng tôi có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Tất cả bạn bè và gia đình biết về tình trạng của tôi. Em trai tôi đã đến và thuyết phục tôi đến bệnh viện. Tôi đã nói với mọi người rằng: “ Cuộc sống này toàn là đau khổ, nhưng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ không chết. Khi tôi hoàn trả xong nợ nghiệp lực, tôi sẽ ổn thôi. Đây là món nợ nghiệp của tôi và tôi phải hoàn trả nó. Mọi người đừng lo lắng quá!”

Em trai đã đề nghị tôi ở với gia đình của chú ấy để mọi người có thể giúp đỡ. Tôi đã vui vẻ đồng ý.

Trong năm đó, tôi có trách nhiệm ghép cây dưa chuột con cho khoảng hơn một chục nhà kính trồng cây.Thời điểm đó, chỉ vài người là biết kỹ thuật này. Những người nông dân trồng rau đã tin tưởng nhờ tôi, nhưng em trai tôi đã khuyên họ nên đi tìm người khác. Tôi biết rằng tôi không nên thoái thác công việc. Tôi quyết định tuân theo tiêu chuẩn của người tu luyện, đặt lợi ích của người khác lên trên bản thân mình, Tôi đã đến từng nhà kính và ghép cây con cho họ. Những người chủ đã rất vui và cảm ơn tôi.

Sau đó, vết thương trên lưng tôi đã vỡ ra và thậm chí có thể nhìn thấy cả xương bên trong. Những người nhìn thấy vết thương đều nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ chết. Nhưng tín tâm của tôi vào Đại Pháp và Sư phụ vững chắc bất động. Tôi đã không hề uống thuốc hoặc đến bệnh viện.

Khoảng hai tháng sau, em trai tôi khi rửa vết thương cho tôi đã phát hiện thấy phần cơ trên lưng tôi đã chuyển sang mầu đen. Có khoảng 10 vết sưng u nhỏ trên lưng làm tôi ngứa và đau đớn. Mọi người đã yêu cầu tôi: “Đến bệnh viện điều trị ngay lập tức. Không ai có thể sống sót với vết thương nghiêm trọng như thế này”. Nhưng tâm tôi vẫn bất động. Tôi tiếp tục học Pháp, phát chính niệm và luyện các bài công pháp hàng ngày.

Một ngày, em trai tôi nói “ Các phần cơ khác đã chuyển thành mầu đen”. Tôi nói: “Nó sẽ không xấu đi nữa và ngày mai sẽ tốt hơn”. Ngày hôm sau khi em trai rửa vết thương của tôi đã nói: “Nó đang chuyển sang mầu đỏ”. Kể từ ngày hôm đó, phần cơ trên lưng tôi hồi phục dần dần từng chút một. Lưng của tôi đã khỏi hản và tôi đã hồi phục sức khỏe. Da ngoài vết thương của tôi đã liền lại. Mọi người trong gia đình đều mừng cho tôi. Tất cả mọi người đã tôn kính và ngạc nhiên trước uy lực của Pháp Luân Đại Pháp.

Con xin đa tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/4/350844.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/19/166799.html

Đăng ngày 19-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share