Bài viết của Tịnh Tĩnh, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-01-2018] Đảng Cộng sản Trung Quốc đã ngăn cấm Pháp Luân Đại Pháp gần 20 năm qua. Trong suốt thời gian đó, Trung Cộng chưa khi nào ngừng phỉ báng Đại Pháp. Tháng Giêng vừa qua, tôi đã thấy ba bảng thông báo có các biểu ngữ vu khống Pháp Luân Đại Pháp trên các bức tường ngoài phố của một khu dân cư gần nhà tôi.

Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết rằng những lời dối trá đó có thể đầu độc tinh thần của người dân, vì vậy tôi đã gỡ những tấm biểu ngữ đó xuống.

Đó là lần đầu tiên tôi từng nhìn thấy các bảng thông báo như vậy. Một số câu hỏi nảy ra: “Làm thế nào tôi có thể gỡ bỏ chúng? Tôi cần có những dụng cụ gì? Liệu có camera giám sát không? Sau khi gỡ những biểu ngữ đó xuống thì tôi sẽ để chúng ở đâu? Nếu ai đó nhìn thấy và trình báo, tôi có thể bị bắt.”

Tôi không nhận ra rằng những câu hỏi đó là do tâm sợ hãi của tôi dẫn động. Tôi đã hỏi một số học viên về những việc cần làm. Tất cả họ đều gợi ý rằng tôi nên phát chính niệm và tìm cơ hội để gỡ bỏ chúng.

Chiều hôm đó một học viên cao tuổi đã cùng tôi tới xem các bảng thông báo. Bà đã bước thẳng tới và quan sát xem chúng được làm bằng gì và được bảo vệ như thế nào. Tôi đứng ở gần đó để phát chính niệm. Nhưng tôi có thể nhận thấy khoảng cách giữa bà và tôi. Bà không hề sợ hãi chút nào.

Bà nói với tôi rằng sẽ rất khó để gỡ bỏ những biểu ngữ và gợi ý tôi nhờ một học viên nam thực hiện việc này. Tôi đã cho một học viên nam biết vị trí của những tấm biểu ngữ.

“Chị đừng lo,” anh ấy nói với tôi. “Đơn giản ý mà. Tôi sẽ đảm nhiệm việc này”

Anh nói với vẻ tự tin và hoàn toàn không sợ hãi.

Sáng hôm sau tôi kiểm tra và thấy các biểu ngữ vẫn còn ở đó. Có lẽ vị nam học viên đã bận rộn hoặc có thể anh đã tới nhưng không nhìn thấy chúng. Mọi người đi qua và một số đã dừng lại để đọc các tấm biểu ngữ.

Tôi tự nhủ: “Chúng ta không thể để những thứ đó ở đấy được. Bởi chúng xuất hiện gần nhà tôi nên đó là trách nhiệm của tôi. Tôi cần phải tự gỡ bỏ chúng đi mà không tìm kiếm sự giúp đỡ nào hết.”

Tôi phát chính niệm và bắt đầu hướng nội. Tại sao tôi lại sợ hãi đến vậy? Tôi nhận ra rằng tôi đã quá đề cao các nhân tố tà ác và không nhận thức được đầy đủ sức mạnh của chính niệm và sự bảo hộ của Sư tôn. Tôi cũng nhận ra rằng tôi ích kỷ và có tâm an dật, và đã bị can nhiễu bởi cái tình của người thường.

Trước đây các học viên từng nói với tôi: “Chị sợ điều gì chứ? Pháp thân của Sư phụ luôn luôn bên cạnh chúng ta. Khi có nguy hiểm, Ngài sẽ điểm hóa và chỉ dẫn cho chúng ta.”

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ. Không phải là miễn cưỡng, mà là thản nhiên vứt bỏ nên đạt được” (Tống khứ chấp trước cuối cùng – Tinh tấn yếu chỉ II)

Tâm sợ hãi sẽ khiến người ta làm điều sai lạc, tâm sợ hãi sẽ khiến người ta mất đi cơ duyên, tâm sợ hãi là một ‘cửa tử’ [trên con đường] từ người trở thành Thần” (Vượt qua cửa tử – Tinh tấn yếu chỉ III)

Hôm đó, tôi liên tục nhẩm bài thơ “Sợ Chi” trong Hồng Ngâm II của Sư phụ:

Nhĩ hữu phạ – Tha tựu trảo
Niệm nhất chính – Ác tựu khoa
Tu luyện nhân – Trang trước Pháp
Phát chính niệm – Lạn quỷ tạc
Thần tại thế – Chứng thực Pháp

(Phạ Xá, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

Chư vị sợ – Nó sẽ bắt
Niệm được chính – Ác sẽ gục
Người tu luyện – Chứa đựng Pháp
Phát chính niệm – Lạn quỷ nổ
Thần tại thế – Chứng thực Pháp

(Sợ Chi, Hồng Ngâm II)

Tôi cũng duy trì phát chính niệm ở các bảng thông báo. Tôi cảm thấy tâm sợ hãi của tôi yếu dần đi.

Sau 10 giờ tối, các cửa hàng gần đó đóng cửa và đường phố còn rất ít người. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi tự nhủ: “Giờ là thời điểm thích hợp để gỡ bỏ những tấm biểu ngữ đó.”

Tôi kiểm tra các bảng thông báo. Dây buộc bảo vệ của chúng mảnh và tôi có thể xoắn để tháo chúng ra. Tôi gỡ bỏ tấm biểu ngữ đầu tiên, xé chúng thành những miếng nhỏ, và vứt chúng vào thùng rác gần đó. Việc đó không khó chút nào.

Rồi tôi gỡ bỏ hai tấm biểu ngữ khác. Giấu chúng vào dưới áo choàng và mang chúng tới một thùng rác khác.

Tôi phát chính niệm hướng về vị trí đó sau khi tôi đã về nhà. Không hề sợ hãi, tôi cảm thấy chính niệm của tôi vô cùng mạnh mẽ.

Trong những ngày tiếp theo, chúng tôi cũng đã tháo bỏ những bảng thông báo phỉ báng Pháp Luân Công tại các địa điểm khác. Cảnh sát đã không bắt chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy Sư phụ đã bảo hộ mình. Đúng như những gì Sư phụ giảng: “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/28/360165.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/6/167842.html

Đăng ngày: 07-03-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share