Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 12-12-2017] Theo thời gian và vì một vài lý do, tôi đã trở nên xa lánh điều phối viên trong vùng. Có thời điểm tình hình trở nên căng thẳng đến mức tôi không thể tĩnh tâm sau khi học Pháp nhóm, và nhập định trong lúc đả tọa và luyện công. Đầu não tôi tràn ngập những hình ảnh về mặt bất thiện, tâm kinh thường, đổ lỗi cho người khác, và nhiều thứ khác ở cô ấy.

Tôi biết những ý niệm của mình là can nhiễu. Tôi muốn giải quyết mâu thuẫn và kết thúc mối bất hòa đã kéo dài gần tám năm. Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì cho quyết tâm giải thể sự gián cách giữa chúng tôi.

Tôi nghĩ rằng đã đến lúc giải quyết vấn đề giữa chúng tôi khi mà tà ác bắt đầu “Chiến dịch gõ cửa”. Chúng tôi chỉ có hai điểm sản suất tài liệu trong vùng – một của điều phối viên và một của tôi. Tà ác có thể dùi vào sự gián cách của chúng tôi. Vì sự an toàn của nhóm và chúng sinh, tôi tin rằng chúng tôi phải đối diện với các vấn đề của mình và tìm cách hóa giải.

Chuyện bắt đầu từ nhiều năm trước. Một học viên từ một quận khác khích lệ tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Tôi sống ở ngoại ô và tương đối an toàn. Người học viên này biết về công nghệ thông tin và đã nói chuyện với điều phối viên của chúng tôi về vấn đề này; cô ấy không đồng ý. Mặc dù họ biết nhau và đã có quan hệ tốt trong quá khứ, người học viên và điều phối viên của chúng tôi đã mâu thuẫn về việc này. Chúng tôi thiết lập điểm sản xuất tài liệu mà không cần sự hỗ trợ của cô ấy. Sau đó, người điều phối viên đã gây khó dễ cho tôi trong nhiều chuyện.

Dù tôi có làm gì, đúng hay sai, cô ấy cũng bỏ mặc tôi. Tôi tu luyện với tâm trĩu nặng. Tâm tôi chứa đầy oán giận, tật đố, và ích kỷ.

Tuy nhiên, một thời gian ngắn trước đây, tôi thức tỉnh sau khi xem bài giảng của Sư phụ cho các học viên ở Úc Châu. Để cứu độ chúng sinh và trợ giúp Sư phụ, tôi phải hướng nội và buông bỏ tâm người thường. Tôi đã phải tự đối chiếu với Pháp và thực sự chú tâm đến ý niệm của mình.

Tôi quyết định tới thăm điều phối viên và cầu xin Sư phụ trợ giúp. Rất ngạc nhiên, cô ấy rất thân thiện. Cô xin lỗi vì đã nhận quá nhiều trách nhiệm đối với các hạng mục. Cô bày tỏ hối hận rằng mình đã không nhẫn, thường xuyên mất bình tĩnh, gây khó khăn cho người khác, và gây ra sự gián cách trong nhóm. Cô đọc một bài viết về một điều phối viên không phải là một giáo viên, phụ huynh hay người lãnh đạo tốt và họ cũng mắc lỗi như những người khác. Bài viết nói rằng cần chú tâm đến tu luyện cá nhân, chính lại những thiếu sót của mình, và cố gắng hết sức để không làm tổn hại Đại Pháp.

Chúng tôi nói chuyện trong ba giờ và cả hai đều hướng nội. Sự gián cách giữa chúng tôi đã biến mất! Tôi đã rất cảm động trước những lời từ bi của cô ấy. Tôi cảm thấy rằng mình đã chệch khỏi Pháp mà không hề nhận thức được điều đó. Sư phụ đã ban cho tôi Pháp bảo là hướng nội, nhưng tôi không chú ý đến và đã lãng phí rất nhiều thời gian.

Sư Phụ đã giảng cho chúng ta:

“Tu luyện là tu nhân tâm, tu chính mình; khi có vấn đề, khi có mâu thuẫn, khi có khó khăn và bị đối xử bất công bằng, thì vẫn có thể hướng nội tìm trong bản thân mình, thế mới là tu luyện thật sự, mới có thể đề cao không ngừng, mới có thể đi cho chính con đường tu luyện, mới có thể tiến về viên mãn!” (Lời chúc gửi Pháp hội Đài Loan [2016]”)

Tôi muốn trở thành một người chân tu. Tôi sẽ buông bỏ tất cả tâm và chấp trước của người thường và làm hết mình để hoàn thành lời thệ nguyện tiền sử.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/12/357770.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/18/167631.html

Đăng ngày 28-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share