Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-12-2017] Do chấp trước của tôi mà những xung đột với gia đình và đồng tu đã thường xuyên khởi phát. Hễ khi tôi tu luyện không tốt, gián cách lại hình thành giữa tôi và các học viên khác. Những vấn đề như thế vẫn còn tồn tại đến nay.

Chồng tôi cũng là một học viên. Con trai chúng tôi cũng đang học Pháp cùng với chúng tôi. Những người khác thì ngưỡng mộ chúng tôi và nghĩ rằng thật là tốt khi cả gia đình tu luyện cùng nhau. Tuy nhiên, giữa ba chúng tôi có xung đột đáng kể.

Hơn chục năm qua, cứ vài ngày là có việc tranh cãi trong gia đình tôi, nếu không là giữa tôi với chồng thì cũng là giữa tôi với con trai. Tôi rất bối rối và tự hỏi rằng vì sao nhiều gia đình đã có mối quan hệ hài hòa sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong khi chúng tôi không như vậy. Là những học viên Pháp Luân Đại Pháp, vì sao chúng tôi lại có những xung đột lớn đến thế?

Những năm gần đây, tôi dần dần ngộ ra một điểm: nếu không thực sự tu luyện bản thân, thay đổi chính mình một cách căn bản hoặc đối đãi không tốt trong mối quan hệ gia đình thì những xung đột này không cách nào được hóa giải.

Chồng tôi là con út trong gia đình, và tôi cũng vậy. Chính vì thế, chúng tôi đã hình thành một lối suy nghĩ mà không tự ý thức được, đó là, không cân nhắc đến người khác mà luôn luôn dùng chính nhân tâm của mình để áp đặt lên người khác.

Trong suốt những năm đầu sau khi kết hôn, chúng tôi liên tục cãi vã vì mẹ tôi. Thậm chí chúng tôi đã đánh nhau thực sự. Chồng tôi nghĩ rằng mẹ tôi không đồng ý với những lời giảng của Đại Pháp; kỳ thực, mẹ tôi cũng có phần nghi ngờ chồng tôi. Anh ấy khó chịu với mẹ tôi và không muốn tôi gần gũi với mẹ, ngay cả khi đến kỳ nghỉ, anh ấy cũng không sẵn lòng đi thăm bố mẹ tôi, cũng như không cho tôi đi thăm bố mẹ tôi.

Tôi lo lắng cho bố mẹ tôi. Tôi luôn luôn muốn nói với họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng họ đã phản đối mong muốn của tôi và tôi đã bỏ về một cách giận dữ. Và thế là chồng tôi lại phản đối việc tôi về thăm nhà thậm chí còn quyết liệt hơn. Mối quan hệ giữa tôi với bố mẹ trở nên căng thẳng.

Tôi hiểu rằng tôi có chấp trước mạnh mẽ vào tình, tuy nhiên tôi lại phàn nàn rằng chồng tôi không thiện đãi bố mẹ tôi. Tôi nghĩ rằng anh ấy có tâm phán xét quá mạnh.

Còn có một bất đồng khác, đó là con trai chúng tôi. Cháu yếu ớt, nhút nhát và cần được chăm sóc nhiều, nhưng tâm tính cháu thì không như vậy. Cháu luôn luôn đắm chìm vào thế giới riêng và sống một cách không thực tế. Hành vi của cháu thì khác hoàn toàn với chồng tôi và anh ấy không thể chấp nhận được.

Chồng tôi không thể giao tiếp tốt với con trai, và tin rằng tôi đã làm cho con trai cư xử theo cách khác thường như thế. Tôi thì đứng về phía con trai tôi. Tôi phàn nàn với chồng tôi rằng ông ấy không chịu thấu hiểu. Cứ vài ngày thì xung đột lại xảy ra giữa chúng tôi. Chúng tôi cãi nhau lớn tiếng, rồi sau đó lại ngập tràn hối hận.

Thực ra, cả hai vợ chồng tôi căn bản đều có những vấn đề vướng mắc, chúng đã làm cho chúng tôi cứ phàn nàn về nhau, nhưng cả hai đều không thể giải quyết vấn đề đó.

Tôi phàn nàn với chồng tôi về nỗi sợ của anh ấy khi ở trại tạm giam. Tôi phàn nàn rằng anh ấy đã tu luyện không tốt và đã thỏa hiệp với tà ác. Tôi cảm thấy rất khó chịu vì những vấn đề của ông ấy. Khi những học viên ở địa phương chúng tôi chỉ ra vấn đề của ông ấy, tôi cảm thấy như họ đang quở trách chính mình. Lòng tự tôn của tôi bị tổn hại ghê gớm. Tôi cảm thấy chán nản và thất vọng.

Để chứng tỏ với mọi người rằng tôi không có tâm sợ hãi và có thể làm được tốt, tôi đã nỗ lực đi ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và tham gia vào những hạng mục Đại Pháp có tính nguy cơ cao. Việc này càng làm cho chồng tôi lo sợ. Anh ấy nghĩ rằng rất nguy hiểm khi thực hiện mọi việc với tâm tranh đấu thay vì tâm thuần tịnh. Anh ấy đã không cho tôi ra ngoài giảng chân tướng.

Tôi rất buồn bực khi thấy những học viên khác làm rất tốt, trong khi đó tôi lại bị chồng ngăn cản ra ngoài. Tôi bị bức hại nhiều lần, những lần như thế đã làm tôi càng lo sợ hơn nữa. Tôi rất lo lắng, và lại càng than phiền về anh ấy hơn. Tôi phàn nàn rằng anh ấy không có chính niệm. Tôi quy trách nhiệm rằng vì anh ấy mà tôi không thể đi cứu người.

Chồng tôi thì lại cho rằng nguyên nhân là do tôi. Anh ấy nghĩ rằng tôi sẽ chiêu mời bức hại khi thực hiện hạng mục với nhân tâm mạnh mẽ như thế. Chúng tôi chỉ trích lẫn nhau, người này mong muốn người kia tu luyện tốt hơn.

Trong một khoảng thời gian rất dài, hễ khi tôi chuẩn bị làm việc gì liên quan đến cứu người thì chồng tôi lại có ý phản đối. Dần dần, tôi đã từ bỏ việc cãi lại và chấp nhận quan điểm của ông ấy, mặc dù tôi vẫn còn tin rằng chúng tôi nên cứu nhiều người nhất có thể. Tôi ngưỡng mộ những học viên khác vì họ đang làm rất tốt. Tôi cảm thấy áp lực và thất vọng mà không biết phải làm gì.

Chồng tôi cũng rất thất vọng. Anh ấy nói rằng anh ấy không thấy được bất kỳ dấu hiệu nào nói lên rằng tôi đã thay đổi theo hướng tích cực. Tôi nghĩ rằng chồng tôi không tinh tấn như những học viên khác.

Những ý niệm như thế cứ tới với tôi một cách thường hằng và đặt ra nhiều áp lực cho tôi. Khi tôi kể với chồng tôi về những ý niệm này, ông ấy càng thất vọng còn tôi thì càng coi thường ông ấy. Mối quan hệ vốn đã không tốt của chúng tôi trở thành một vòng lẩn quẩn.

Lời giảng Pháp của Sư phụ sau đây đã làm thức tỉnh tôi.

“Chư vị biết chư vị tu là cho ai? Là cho danh của chư vị? Là cho uất hận của chư vị? Là cho chấp trước trong tâm chư vị? Là cho thân nhân chư vị? Là cho những việc mà chư vị chấp trước vào? Đang tu cho những việc mà chư vị không buông bỏ nổi kia ư? Đó không phải đúng chính là những thứ phải vứt bỏ đi sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền tây Mỹ Quốc 2015)

Khi đọc đoạn Pháp này của Sư phụ, tôi cảm nhận một tiếng bốp lớn nổ trong đầu. Vào thời khắc đó, tôi ý thức được rằng tôi phải đối mặt với những vấn đề của bản thân. Là tôi đã quá dính mắc vào những vấn đề của chồng tôi. Tôi đang tu luyện cho danh tiếng của tôi và tranh đấu với những học viên khác.

Tâm tật đố và tâm tranh đấu đã làm tôi nỗ lực để vượt hơn học viên khác. Tôi chưa bao giờ thực sự vui mừng khi chứng kiến người khác tu luyện tinh tấn.

Mặc dù ý thức được những vấn đề của bản thân nhưng tôi cũng không biết rằng liệu tôi có thể tu bỏ những chấp trước này được không. Lối tư duy và tâm tranh đấu đã trở thành thói quen và tôi lo rằng mình không thể thực hiện tốt hơn. Tôi thường xuyên tự nhủ rằng mình phải vui mừng nếu người khác làm được tốt. Tôi hiểu được rằng từ trong tâm tôi phải cảm nhận như vậy thay vì chỉ biểu hiện ở bề mặt. Tôi nhắc đi nhắc lại với mình những lời này.

Vào một ngày nọ khi tôi đang dọn dẹp trong bếp, tôi tự nhắc mình phải mừng cho người khác. Đột nhiên, tâm tôi trở nên trống rỗng, hoàn toàn là không. Tôi không còn bất cứ ý niệm nào về tranh đấu với người khác cũng như không còn bất kỳ sự lo lắng về việc có thể tu bỏ tâm tranh đấu hay tâm tật đố được hay không. Vào lúc ấy, cả thân lẫn tâm tôi trở nên nhẹ nhàng. Chung quanh tôi rất tĩnh lặng. Tôi tiếp tục làm việc nhà một cách rất tự nhiên.

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã giúp tôi gỡ bỏ những vật chất xấu trong tầng tầng không gian của tôi sau khi Ngài thấy những nỗ lực và sự kiên định của tôi. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng khi thoát khỏi những vật chất xấu ấy.

Sư phụ đã giúp tôi lọai bỏ những thứ bại hoại mà tôi đã hình thành nên trong thế giới con người này. Kết quả là mối quan hệ với chồng tôi cũng bắt đầu thay đổi.

Tôi đã tìm được nhiều chấp trước của mình: tâm tranh đấu, xem thường chồng, chấp trước vào tình với chồng, truy cầu danh, bận tâm vào những gì người khác nghĩ, tâm sắc dục, tâm ỷ lại, làm theo người khác, truy cầu tầng thứ cao hơn, tâm tật đố và nhiều nhiều những chấp trước khác. Chấp trước căn bản nhất là vị tư vị ngã.

Mặc dù tôi luôn hy vọng chồng tôi có thể có chính niệm mạnh mẽ, nhưng mong muốn đó không phải là anh ấy mà là để cải thiện danh tiếng cho bản thân tôi. Tôi đã không đặt mình vào vị trí của anh ấy hoặc muốn anh ấy đề cao vì bản thân ông ấy. Chấp trước này với chồng tôi xuất phát từ tâm vị kỷ mạnh mẽ của tôi.

Tôi đã tìm được nhiều chấp trước thông qua học Pháp và xem nhẹ những hành vi của chồng tôi. Xét từ trên Pháp lý, tôi ngộ ra rằng mọi người có khả năng chịu khổ khác nhau và không ai có quyền ép buộc người khác làm bất cứ việc gì.

Mỗi học viên đều có những phẩm hạnh và mặt tu luyện tốt. Ví dụ như, chồng tôi không có chính niệm mạnh mẽ khi đối diện với bức hại của tà ác nhưng anh ấy có ít tâm tranh đấu và cư xử một cách có lý trí hơn tôi nhiều.

Cựu thế lực đã cố gắng lợi dụng điểm yếu của chúng tôi để khảo nghiệm chúng tôi và Sư phụ cũng an bài mọi việc cho chúng tôi. Sư phụ đã chuyển những lợi dụng thủ đoạn của cựu thế lực để cho chúng tôi tu luyện.

Chồng tôi và tôi không nên can nhiễu đến nhau, thay vào đó chúng tôi nên học hỏi ở nhau những phẩm cách tốt hơn và bù trừ cho nhau. Nếu chúng tôi có thể thực hiện được điều này, chúng tôi đang bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài – chúng tôi không bước đi trên con đường mà cựu thế lực an bài để khảo nghiệm nhau và gây ra khổ nạn cho nhau.

Sau mười năm xung đột thường xuyên, mối quan hệ giữa chồng tôi và tôi đã trở nên hài hòa và êm ái. Chúng tôi dành nhiều thời gian hơn cho việc học Pháp thay vì cãi nhau như trước. Nhờ học Pháp nhiều, tôi đã tập trung hơn vào tu luyện cá nhân. Tôi đã nỗ lực hết sức nghiêm khắc với từng ý niệm của mình. Tôi đã tìm được những niệm đầu bất hảo và tâm tranh đấu và bài bác những học viên khác.

Giờ đây tôi hiểu rằng nhiều xung đột xảy ra trong gia đình tôi và với những học viên khác, và tôi cảm giác như thế nào khi người khác đổ lỗi cho tôi, tất cả đều liên quan đến những vấn đề của chính bản thân tôi.

Vị tư vị ngã trong xã hội ngày nay, nếu không tu luyện Đại Pháp, thì thực sự đau khổ và mệt mỏi. Vì tâm tranh đấu mạnh mẽ của mình, tôi đã không còn tự tin vào chính mình và đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ tu luyện tinh tấn. Tuy nhiên giờ đây tôi đã suy nghĩ khác.

Mặc dù vẫn còn những chấp trước ấy, nhưng tôi đã tự tin hơn vào chính mình. Tôi tin rằng tôi có thể tu luyện tốt bởi vì tôi đã ngộ ra được một điểm: Nếu chúng ta dùng những nguyên lý của Pháp để dẫn dắt chúng ta, chúng ta sẽ làm được.

Sư phụ luôn bên tôi! Đại Pháp luôn bên tôi! Sư phụ và Đại Pháp đang tịnh hóa thân tâm tôi. Sư phụ và Đại Pháp đang cứu độ tôi.

Tôi hy vọng rằng nhiều người hơn nữa sẽ hiểu được chân tướng và được Đại Pháp đắc cứu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/23/356357.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/18/167629.html

Đăng ngày 28-2-2018. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share